"Tôi đã làm thủ tục xuất viện cho em rồi, đi chúng ta về"
"Hảo hảo, được nha, chân tay nhanh gọn"
Xuống đến của bệnh viện, đã có chiếc maybach đen bóng đậu gần đó.
Cô nhớ không lầm, trước kia vô tình nói cô thích chiếc xe này, cũng chưa đầy một ngày, nó liền sang tên đổi chủ, đổi thành tên của cô.
Thật ra khi đấy cô cảm thấy vô cùng chán ghét.
Kim Taehyung anh ta lúc nào cũng đối tốt với cô.
Cô từng hỏi lý do là gì, người như anh thì cần gì ở cô, lợi dụng cô được ở điểm nào.
Anh ta năm lần bảy lượt cũng chỉ nói duy nhất một câu "vì đó là em".
Lúc đấy phải nói là cô buồn cười đến chết.
Bắt cô từ nhà đến nhà của anh ta, làm xong đám cười linh đình thì liền sang Mỹ công tác đến tận một năm trời, khi quay trở lại chính là lúc gặp nhau ở bệnh viện tuần trước, cũng là lý do này, kiếp trước đã vô cùng thêm hận hắn.
Quãng đường từ bệnh viện về biệt từ không xa lắm, cũng chỉ đi khoảng 30 phút đồng hồ là tới.
Đến nơi, chẳng chần chừ mà mở của xe chạy thẳng vô nhà.
Cô nhớ nơi này chết mất.
Ở đây chính là nơi an toàn nhất của cô.
Cho dù bên ngoài kia có đao kiếm chém chém giết giết, bên trong này nhất định cũng vẫn sẽ an toàn.
Vỏ bọc này của Kim Taehyung, kim loại cứng nhất* cũng không bằng.
*Chính là Crom đấy
"Chậm thôi, nếu như em muốn quay lại bệnh viện thì cứ tiếp tục"
"Không cần đâu, ở nhà vẫn là tốt hơn"
Thật ra không phải là không thấy được sự khác biệt của cô.
Từ khi quay trở lại từ bệnh viện, cô dường như không còn né tránh hắn như trước nữa.
Nhưng đây không phải là điều vô cùng tốt sao? Cô cho dù làm sao cũng được, miễn là đừng bỏ trốn khỏi hắn.
"Dì ơi cháu đói"
Vừa vào đến cửa, chào hỏi cũng không cần, mở mồm thì liền than đói.
Đến người làm cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Cô chủ cậu chủ"
"Cháu vô bàn ngồi, dì mang đồ ăn ra cho cháu"
Quản gia rất tốt, bà ấy là một người phụ nữ đã có tuổi.
Kim Taehyung nói rằng từ khi hắn sinh ra, bà đã ở đây chăm sóc cho hắn.
Xem hắn như con đẻ của mình.
Đối với một bàn đầy thức ăn, cô cũng chẳng cần kiêng nể gì, không phải là không nên khách sáo với người nhà sao.
Còn Kim Taehyung thì khác, hắn không ăn, chỉ nhìn cô.
Khoé miệng thoáng hiện lên nụ cười.
Nhưng rất nhanh liền biến mất.
Cô ăn ít, rất ít, cô bảo con gái quan trọng là dáng người, thà chết đói chứ không thể xấu.
Mà nhìn xem, bây giờ cô đang ăn như hắn bỏ đói cô vậy.
"Em