Chất giọng nhẹ nhàng kiều mị vang lên bên tai "Kim, lâu ngày không gặp."
Kim Taehyung nhìn một mạch hiện trường thay đổi trước mắt mình, đến cả cái nháy mắt cũng không ban cho, lão già ấy nếu không chuẩn bị kỹ cũng sẽ không vác mạng tới đây, hờ hững mở miệng: "Cô xúc động như vậy sao? Tôi thì lại chẳng có tý hứng thú nào."
Người phụ nữ đối diện chau mày, rồi lại nhanh chóng nở nụ cười: "Anh cũng thật vô tình mà." Nói xong còn quay sang Hạ Vũ đánh giá một lượt từ đỉnh đầu xuống chân "Người mới à?"
Hạ Vũ có cảm giác người yêu cũ trở lại oán giận người yêu mới là cô đây, cái motip vì cô nên anh ấy mới rời khỏi tôi hình như đang hiện lên trước mắt thì phải.
Không có nha, là anh ta theo đuổi tôi, tôi không làm gì cả.
Kim Taehyung cười cười không rõ ý vị gõ tay lên mặt bàn, nhướn mày nói: "Không có người cũ sao có thể gọi là có người mới" Kim Taehyung dừng lại xùy một tiếng khinh thường "Cô ấy từ khi bắt đầu, luôn là duy nhất."
Người bên kia nụ cười cứng đờ, không còn ngả ngớn như vừa mới đầu "Anh nói xem, cô ta có gì tốt?"
Kim Taehyung nhăn mày, xoa xoa huyệt thái dương "Cô là gì mà tôi phải giải thích cho cô? Chúng ta thậm chí còn chẳng có tý liên quan nào.
Quên đi, ông cha già của cô sẽ chẳng trói được tôi lại đâu, toàn là thứ vô dụng."
Cô ta nghe xong lời này chính thức sụp đổ, đập bàn đứng dậy "Kim Taehyung, anh biết tôi theo đuổi anh rất lâu rồi mà, cô ta vô duyên vô cớ từ đâu đến, anh vậy mà vì cô ta...!vì cô ta."
Hạ Vũ ngồi bên cạnh nhức trứng không thôi, trái bóng hai người đá qua đá lại sao lại đá lên cô rồi.
Làm ơn đi, vợ trước, à nhầm người quen trước thì đừng có đổ lỗi lung tung, cô sợ lắm.
Kim Taehyung nhìn người đối vì tức giận mà lửa cháy vù vù trong mắt, càng thêm khiêu khích đưa tay kéo Hạ Vũ ngồi lên đùi mình "Vậy sao? Tôi lại chẳng biết đấy, mà dù có đi nữa, tôi còn phải có nhiệm vụ cưu mang và chấp nhận người theo đuổi mình sao? Như thế thì tôi đây còn nhiều vợ hơn các vị vua thời xưa."
Kim Taehyung cho dù có biết đích thị cũng chẳng thèm quan tâm, tất cả đều là râu ria, còn là loại râu ria mù quáng, quá thấp kém, nhàm chán.
Nhàn nhã ngồi nãy giờ đột nhiên kéo theo Hạ Vũ đứng dậy "Thôi được rồi, có nói nữa tôi cũng chẳng thể nhớ được cô là ai, nhàm chán cùng cô nói vài câu là tạo cơ hội cho lão già kia chạy trốn mà thôi, à còn nếu lão không chạy được thì tốt nhất là chết đi."
Hạ Vũ bên này nhìn thấy tràn đầy trong mắt hắn mấy chữ