Hiện tại giống như một bộ phim, có phi thuyền, có người máy, còn có các tinh cầu được chiếu vòng quanh trên tấm kính kia.
Còn nữa, chỉ có mình cô đến nơi kỳ lạ này thôi sao? Vậy Kim Taehyung đâu? Anh đã ở đâu?
"Bối Bối, em nhìn thẳng vào mắt anh, đừng nghĩ gì cả, thả lỏng."
Một cô nhóc chừng ba, bốn tuổi ngồi trên ghế, nhìn xuống người phụ nữ bên dưới, cười khanh khách.
"Hạ Vong Cơ, bé con của mẹ, con là huyết mạnh chính thống, thuần khiết nhất của Hạ gia, con là người của dòng chính, kẻ nối nghiệp sau này, hãy nhớ, Hạ gia là của con cùng với ca ca." Người phụ nữ săn sóc buộc giây dày cô, Hạ Vũ như người ngoài cuộc chứng kiến toàn cảnh.
Thế giới tối đen rồi lại chuyển qua một cảnh khác, người này...!là ba của cô? Ông đứng bên người phụ nữ ban nãy, ôm bà vào lòng, trên tay mỗi người, đều bế một đứa nhỏ.
"Hạ Ninh Thần, con bé là em của con, con phải bảo vệ con bé thật chu toàn.
Trong gia đình Đế Vương thì tất cả mọi người đều có dã tâm, đối với kẻ thừa kế thì càng tàn nhẫn, càng độc ác."
Cậu nhóc trên tay người đàn ông nghiêm túc gật đầu, thơm vào má cô bé, tinh nghịch nói: "Ca ca sẽ bảo vệ em, dừng cả tính mạng này bảo vệ em."
Cảnh tiếp theo lại chuyển đến trên người Tư Không Đồ, cô câu lấy cổ anh, anh cũng không ghét bỏ đẩy ra mà giang tay ôm lấy cô vào lòng, chạm lên mũi cô rồi nói: "Đừng quậy nữa, em mà ngã sư phụ sẽ mắng anh."
Cô nhóc tinh nghịch thơm lên má anh, lắc đầu nói: "Anh sẽ không để em ngã mà."
Tất cả cảnh trên đều giống như một bức tranh màu hồng, đều là những kí ức tươi đẹp, có cha, có mẹ, có ca ca, có cả người cô thích.
Cảnh cuối cùng lại chuyển đến, lần này khói sương mù mịt, cô thậm chí còn ngửi được cả mùi của súng đạn.
"Hạ Vong Cơ, cô xem, đấu với tôi thì sẽ thua thảm đến nhường nào."
"Hạ gia chủ này cô có thể ngồi được mấy ngày chứ, cuối cùng vẫn sẽ rơi vào tay ông đây, được rồi, cô có thể đi chế.t ngay bây giờ."
Cô từ trong cảnh cuối cùng tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm.
Hạ Vũ dường như cảm nhận được sự thù hận và bạo phát của mình khi có người bảo cô chế.t.
Tư Không Đồ đưa tay xoa xoa lưng cô, trấn an nói: "Tất cả những gì mà em nhìn thấy đều là quá khứ, tất cả cũng đều đã trải qua rồi, hiện tại mới là thứ chúng ta cần tiếp nhận."
Hạ Vong Cơ gật đầu, cô cần thời gian để xác nhận sự thật này.
Hạ Vong Cơ cũng được, mà Hạ Vũ cũng chẳng sao, nhưng rốt cuộc đâu mới chính là cuộc đời của cô, đâu mới là sự thật nghiệt ngã.
Dù sao không phải điều gì nhìn thấy được, nghe