Dù sao thì tất cả chúng ta cũng đều không thể sống mà rời khỏi thế giới này.
__________
Tư Không Đồ đưa một chén trà hoa oải hương cho cô: "Em không nhất thiết phải vội vàng như thế chứ, cũng không phải lần một hai lần liền nhớ lại được mấy chục năm cuộc đời được, sự tiếp thu của người có hạn mà."
Hạ Vong Cơ cầm lấy chén trà, ưu nhã uống, trầm tư suy nghĩ: "Không phải nhớ lại càng sớm càng tốt sao?"
Anh lắc đầu, không đồng tình với ý kiến của cô: "Không hẳn, có những thứ quên đi được thì lại càng tốt."
Đúng vậy, không phải thứ gì bị lãng quên cũng đều xấu, có những ký ức tốt nhất là đừng nhớ lại làm gì.
Đôi khi con người ta lại mang trong mình quá nhiều chấp niệm, càng đau thương lại càng nhớ rõ, càng tự dằn vặt.
Cả cuộc đời có trăm ngàn thứ làm chúng ta hạnh phúc, nhưng chỉ cần một lần đau thương, liền coi như cuộc đời đó chẳng còn ý nghĩa gì.
Tại sao phải như vậy?
Một cánh hoa đào còn cố gắng ở những giây phút cuối cùng của cuộc đời nó để tỏa sáng cơ mà.
Nhìn vào sự thật mà nói thì chả có ai đủ bản lĩnh để làm bạn tổn thương cả, mà là do bạn cho phép họ làm điều đó,
Chẳng hạn như trong tình yêu, phản bội gì gì đó, đau lòng thôi, đừng đau thương.
Đau cho thời gian bản thân bỏ ra, đau cho tình yêu mình dành cho họ, đau cho sự chân thành của bản thân, đừng đau thương vì mất đi họ, phản bội chính là không xứng đáng được bạn yêu thương nữa.
Cho nên là cố gắng nhớ lại quá khứ đã quên đi là điều bất đắc dĩ nhất, chọn quên đi một điều gì đó hẳn là đã suy nghĩ rất nhiều, phản bội lại quyết định của bản thân chính là gián tiếp phản bội bản thân mình.
Cô biết điều đó, nhưng Hạ Vong Cơ ghét sự mông lung hiện tại, nó khiến cho cô cảm thấy bất an, giống như đám sương mù dần dần cắn nuốt lấy một linh hồn thuần khiết rồi ăn trọn nó.
Dù sao cũng không thể trốn chạy mãi được, rốt cuộc phải tàn khốc như thế nào cô mới chọn quên đi, rời khỏi một thế giới như vậy.
Cô cần biết, cần phải biết tất cả, có tội thì phải trả giá mà, về rồi thì lấy lại tất cả đi.
"Anh hi vọng tất cả những gì em nhìn thấy trong kí ức của mình, hãy dùng một cách trực quan nhẹ nhàng nhất để chấp nhận nó, coi nó như là một trải nghiệm để học hỏi đi." Tư Không Đồ bất đắc dĩ khuyên nhủ.
"Được, em hiểu."
"Nhưng hiện giờ thì không thể tiếp tục được, em cần thời gian để tiếp nhận, anh cũng cần thời gian để sắp xếp những thứ cần thiết."
Đây có lẽ chính là cách tốt nhất ở hiện tại.
Cô không biết tại sao bản thân