Cuộc đời này, tất cả những cuộc gặp gỡ đều là một kiểu trả ơn.
Kiếp này anh nợ em nhiều điều như thế, kiếp sau để anh dành tình yêu của của mình trả lại cho em.
________________
Hạ Ninh Thần vuốt tóc cô, nhẹ nhàng cầm tay Hạ Vong Cơ đặt vào lòng bàn tay của anh, ôn nhu nỉ non: "Hạ Hạ"
Hạ Vong Cơ lắc đầu cười, bất lực cào nhẹ lòng bàn tay anh: "Một ngày có thể đừng gọi tên em năm lần bảy lượt như vậy không?"
"Sao? Anh thương em mà." Hạ Ninh Thần uỷ khuất tựa đầu vào hõm cổ cô cọ cọ.
Đồ muội khống.
"Đừng cọ, nhột quá."
Hạ Ninh Thần đang cọ dở thì bật dậy, trừng lớn mắt: "Em hắt hủi anh? Sao em tàn nhẫn thế, anh khổ quá mà."
Hạ Vong Cơ miên man nhìn, cái gì cơ, cô đã kịp làm cái gì đâu.
"Được rồi, nghiêm túc lên, em nhờ anh một chuyện."
Hạ Ninh Thần ngả ngớn tựa lưng vào ghế, nhếch miệng cười hứng thú nhìn cô: "Nói đi, anh dù sao cũng đều sẽ đáp ứng em."
Hạ Vong Cơ nhíu mày, có lẽ mọi may mắn mà cô tích góp được đã dùng hết ở cuộc đời này, một Kim Taehyung yêu thương, một Tư Không Đồ hi sinh vô điều kiện, một Hạ Ninh Thần có thể làm tất cả.
Nếu trên đời này chỉ tồn tại thôi là đủ, vậy thì sẽ không được xem là đang "sống" đâu.
Hạ Vong Cơ và Tư Không Đồ từ khi bắt đầu đã khác nhau một trời một vực, cô sống cho bản thân, cho người mà cô muốn sống, làm những điều cô muốn, ngang ngược tuỳ hứng, còn anh, thứ mà anh sống là quyền lực và địa vị Tư gia, anh thích cuộc sống bình đạm, nhưng vẫn nhuốm hai tay đầy máu.
Miễn cưỡng như vậy, không đau khổ sao?
Hạ Ninh Thần chưa từng nói anh thích cuộc sống như thế nào, nhưng cô biết, anh thích sự tự do tự tại hơn, không hẳn là bình yên, nhưng cũng sẽ không khốc liệt như hiện tại.
Quyền lực trói chân một trang hảo hán, cô không phải hảo hán, cô cũng sẽ không bị nó trói buộc.
Bước đi trên quyền lực và địa vị, mới là kẻ mạnh chân chính.
Hạ Vong Cơ đưa cho Hạ Ninh Thần một chiếc hộp màu đen, bên ngoài phủ nhung, có ấn kí của Hạ gia: "Khi cần, em sẽ nói với anh."
Anh gật đầu nói một tiếng "được" rồi đứng dậy quay lưng bước đi, bóng lưng kiên định, bước chân vững chắc.
Hạ Vong Cơ nhìn theo anh, đột nhiên mở miệng nói: "Em đã không buông bỏ được hận thù, tại sao anh cũng phải cố chấp như vậy.
Một người sống không tốt được rồi, Hạ Ninh Thần, sống với cuộc sống mà anh muốn đi."
"Em nhầm rồi, anh từ lâu đã buông bỏ nó."
Hạ Ninh Thần nghe xong cũng không có bất kì biểu tình gì, bước đi thêm vài bước rồi mới trả lời lại cô, sau đó thì bước đi không ngoảnh đầu lại.
Hạ Vong Cơ lắc đầu, chúng ta là ruột thịt mà.
....
Khung cảnh tràn ngập máu tanh, sàn nhà ướt đẫm, lửa cháy phừng phừng ở góc phòng, tiếng da thịt cháy xèo xèo, cũng không