Tư Không Đồ nắm chặt chiếc khăn tay đầy máu, nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, hiện tại là mùa đông, những cánh hoa tuyết không ngừng rơi xuống, sức khoẻ của anh, cũng như vậy ngày một kém đi.
Tư gia có một bí mật, chính là kẻ mang dòng máu Tư Không, không ai sống sót qua năm ba mươi lăm tuổi.
Sự cường đại mà Tư Không Đồ mang trong mình, chính là tất cả những gì anh có để đánh đổi đi tuổi thọ của mình.
Tư Không Đồ lại là nhân tài trong nhân tài, anh là sự tồn tại đặc biệt.
Số mệnh đã định, anh đến đây để đưa dòng chính Tư gia chen chân vào ngũ gia tộc, không những thế, còn phải là gia tộc bậc nhất mọi thời đại.
Truyền nhân của thế kỷ, Tư Không Đồ - Kim Taehyung.
Mỗi người đều có một cách đi, một cách tàn nhẫn khác nhau để bước lên ngai vàng.
Điểm chung duy nhất là tay họ đều dính máu.
Không có bất kỳ sự thành công nào mà không nhuốm màu ít nhất một tội ác.
"Chủ thượng."
Tư Không Đồ nhắm mắt, tay nhẹ nhàng ném mảnh giấy vào trong thùng rác, nó chuẩn xác đáp xuống đáy thùng.
Anh cầm lấy nắm thuốc nhỏ, lưu loát bỏ vào miệng rồi nuốt xuống, mi tâm nhíu chặt, nhưng rồi lại thả lỏng ra: "Không sao, chỉ là trời trở lạnh đi mà thôi."
"Nhưng mà..."
Tư Không Đồ mở mắt, ánh mắt lạnh nhạt phóng tới.
Lưu Vân cuối cùng đành từ bỏ mà im lặng, sự việc mà Tư Không Đồ đã quyết, chưa bao giờ suy nghĩ đến lần thứ hai.
"Tiếp tục đi."
Lưu Vân cầm bản thông tin trên tay, chần chừ nhìn Tư Không Đồ một lúc rồi nói: "Liên Minh vẫn luôn hoạt động như vậy, chỉ có điều, nó lại không giống như những gì chúng ta nhìn thấy."
Tư Không Đồ gật đầu, nói thêm: "Quan sát kĩ một chút, Liên Minh hiện không nhắm vào bất kì một cá nhân nào, nhưng không có nghĩa là sau này cũng vậy.
Tam sát không được xảy ra vấn đề, Kỳ sát lại càng không."
Tất cả đều đứng ở bên trong bóng tối, nhưng không ai có thể nhìn thấy ai, những gì đối phương nắm giữ, chưa chắc đã là tất cả.
Phòng tuyến của mỗi người, tốt nhất là dày thêm một bậc.
Lưu Vân sau khi báo cáo xong thì cung kính bước ra ngoài, Tư Không Đồ tiếp tục nhìn qua cửa số trầm ngâm.
Có một số việc, không còn đi theo dự tính của anh nữa.
Tại một quảng trường rộng lớn, Hạ Ninh Thần đứng bên cạnh phi thuyền Hạ gia ngả ngớn cười cười.
Những tay chơi khét tiếng, tụ tập cũng gần đủ rồi.
Hạ Ninh Thần vỗ vai Hạ Vong Cơ, nhướn mày hỏi: "Hạ Hạ, em nói xem, đến phi thuyền Hạ gia anh cũng lấy ra đọ sức, em nghĩ xem đám già cao tầng kia có tức không không?"
Hạ Vong Cơ không mấy để ý, quan sát ấn kí của mình, bình tĩnh phun ra hai chữ: "Tuỳ duyên."
"Ấy kìa em..."
Hạ Ninh Thần chưa nói xong liền nhìn thấy Kim Taehyung một thân