Hạ Vong Cơ trợn tròn mắt nhìn vụ nổ phía trước, những mảnh vụn của phi thuyền từng mảnh từng mảnh rớt xuống.
Những tia lửa từ trung tâm vụ nổ bắn ra, xa đến mức trong mắt cô chỉ có màu đỏ cay mắt.
Kim Taehyung giât mình vội vàng ôm lấy Hạ Vong Cơ vào lòng, vuốt nhẹ lấy tâm lưng của cô, cảm nhận thân ảnh cứng đờ trong lồng ngực.
Cô không đẩy anh ra, im lặng một lúc lâu rồi bật cười: "Anh xem, phi thuyền nào lại yếu ớt như vậy, vừa chạm vào thiên thạch đã phát nổ, không phải là phi thuyền của Hạ gia đâu, đúng chứ."
Kim Taehyung không trả lời, vòng tay ôm lấy cô càng ngày càng chặt, thân ảnh anh ôm run rẩy càng kịch liệt.
Hạ Vong Cơ lắc đầu, tay liên tục đẩy anh ra: "Anh làm gì vậy, anh buông ra, anh đang làm gì đấy."
Sau khi phi thuyền của Thiên sát đậu xuống một Tinh cầu gần đó, Hạ Vong Cơ vội vàng mở cửa ra, nhìn những mảnh vụn rải rác nằm đó, cô điên cuồng tím kiếm.
Không thể nào, một Hạ Ninh Thần có thể dễ dàng bỏ mạng như vậy sao.
Hạ Ninh Thần cường đại đến như vậy, xét về thể lực không thua gì Kim Taehyung, xét về trí tuệ lại không thua gì Tư Không Đồ, anh có thể dễ dàng chết đi như vậy sao.
Là như vậy, chính là như vậy.
Kim Taehyung bất lực ôm lấy cô, những giọt nước mắt rơi trên cổ anh, lại giống như chảy thẳng vào trong tim, đau đớn, khó chịu.
Cô chưa từng nghĩ, sự việc động tay động chân vào phi thuyền sẽ một lần nữa xảy ra trên chính phi thuyền của Hạ gia.
Ngoài ý muốn là Hạ Vong Cơ không ngồi trên đó, nếu không, dòng chính Hạ gia sẽ hoàn toàn biến mất.
Tìm kiếm cả một ngày trời, sau khi thi thể Hạ Ninh Thần được đưa về Hạ gia, chôn cất hoàn tất.
Lúc đó Hạ Vong Cơ như một con người không có linh hồn, yên lặng quỳ trước mộ của anh.
Mảnh đất trống phía sau Hạ gia, thuộc tinh cầu Phong Vân.
Một mảnh tối đen như mực, duy chỉ có ánh sáng lập loè từ ngọn nến trước mặt Hạ Vong Cơ.
Cô đã quỳ ở trước mộ phần của Hạ Ninh Thần từ lúc chiều tà đến khi trời tối đen, còn Kim Taehyung, anh vẫn luôn đứng bên cạnh, cầm lấy cây dù che đi những giọt mưa nặng trĩu đang rớt xuống.
Anh biết, che được giọt mưa bên ngoài, chắn được sự giá lạnh, nhưng lòng người cũng sẽ không bao giờ ấm lên.
Cô cười cười, vuốt lấy bia mộ: "Hạ Ninh Thần, chết lãng nhách như vậy mà anh cũng chịu được sao."
Những giọt nước mắt lại một lần nữa rơi xuống, Hạ Vong Cơ ngước mắt nhìn Kim Taehyung, bả vai của anh đã ướt đẫm, nhưng đôi chân lại