"Ừ anh thuyết phục họ" anh nói sai cái gì sao? Hình như đâu có
"Em tưởng anh sẽ uy hiếp họ"
"Ha Ha chồng của em sẽ không làm thế" thật ra đúng là như vậy, anh không uy hiếp họ được, sẽ dùng vợ con, người thân họ để uy hiếp họ.
Hắn chưa từng phủ nhận rằng bàn tay của hắn nhuốm máu.
Xã hội này giống như là cái cân của đồng tiền, mày không có tiền, sẽ chẳng ai đặt mày vào mắt cả.
Ghế thì chỉ có một, mày lên thì có người xuống, đó là quy luật tự nhiên.
Nếu mày không đủ ác, thì cứ từ từ đợi họ đào thải mày thôi.
Nếu mày không đủ nhẫn tâm, thì người biến mất khỏi thế giới này sẽ là mày.
Có một số người, bị ép đến cả nhảy lầu tự tử, cũng có những người sau một đêm thì liền biến mất không tăm hơi, giống như họ chưa từng tồn tại trên thế giới này.
Tay của thương nhân như hắn chưa bao giờ là sạch sẽ cả.
Vậy nên hắn không muốn đóa hoa không nhiễm bụi trần như cô bị vấy bẩn.
Hắn tình nguyện dùng một đời này che chở cho cô khỏi những gai nhọn ngoài kia, tình nguyện dùng một kiếp để bảo bọc cô.
Đôi lúc hắn từng nghĩ, bản thân đưa cô về đây phải chăng là sai lầm.
Nhưng hắn không thể thả cô đi, hắn không làm được.
Giống như giữa hắn và cô có một sự liên kết đặc biệt, hắn không thể nhìn thấy cô rời xa hắn.
Cũng tương tự như một loại ích kỷ mà nhân gian nói.
Có một số người, vào một thời điểm nào đó của cuộc đời sẽ gặp được người mà bản thân cho rằng là quan trọng nhất.
Nhưng không phải là ai cũng như vậy.
Có rất ít người thật sự may mắn, từ đó cho đến mãi về sau này, "người quan trọng nhất" vẫn luôn là người đầu tiên mà họ gặp được.
"Anh có muốn ngủ cùng em không" hắc hắc để lão nương xem ngươi sẽ suy nghĩ câu này ra được cái vấn đề gì.
Gương mặt vẫn một biểu cảm như vậy, nhưng mà đôi tai hắn bán đứng hắn rồi, chúng nó không nên đỏ lên như thế.
Cô sau này có phải nên cá cược hay không.
"Anh bận, em đừng nháo" hắn vừa suy nghĩ cái gì vậy, phán ứng không còn đi theo sự kiếm soát của hắn nữa.
"Anh ngủ ngon" không chọc nữa, con hàng này ngượng quá hóa đen cũng không biết sẽ làm gì cô, cô sợ lắm.
...!
Đến sáng hôm sau thì hắn không đi làm, cũng chẳng hiểu được có sếp như hắn tại sao công ty không những không phá sản mà còn mỗi ngày một phát triển là thế nào.
Buff đấy à?
Hắn ta dùng đầu để kiếm tiền chứ không phải dùng sức.
Nhưng lại có những lúc, khi người ta đang say giấc nồng thì hắn vẫn còn đang quanh quẩn với đống sổ sách toàn số là số kia.
Bởi vậy, không gì là không phải đánh đổi.
Càng lên cao không khí sẽ càng loãng đi, càng khiến cho con người trở nên ngột ngạt khó thở.
Biến chất của con người, thay đổi theo từng bước đi của họ.
Đứng trước lợi ích của bản thân thì nhân tính chẳng là gì cả.
"Anh không đi làm à?"
"Không có, nay anh đi bàn bạc với đối tác" vợ nhà hắn khi nào cũng tưởng hắn nhàn nhã, đâu có, chỉ là thành thơi hơn mấy ông già ngày ngày tính kế kia thôi.
"Tối tác nào mà có mặt mũi to thế, để Kim tổng nhà