Tư Không Đồ ngồi trong căn phòng có đầy đủ ánh sáng, những tia sáng ấm áp rọi vào khuôn mặt tuấn tú, không những thế, trên môi chàng trai còn treo một nụ cười thoả mãn.
Trước mặt anh, chính là một tấm ảnh, hình ảnh hai đứa trẻ quàng vai bá cổ cười thật tươi.
Tư Không Đồ mở hộc tủ, lại lôi từ trong đó thêm một tấm ảnh nữa.
Lần này, là một thiếu nữ cùng một chàng trai, vẫn khung cảnh đó, vẫn nụ cười đó.
Những cánh hoa tím rực rỡ chen vào trong tầm mắt của anh, chính là một khung cảnh thập phần lãng mạn.
"Anh xem, cánh hoa nhỏ cũng thích mùi hương trên người em."
Tư Không Đồ ôn như xoa tóc cô bé: "Em xem, hoa thơm như vậy, cũng không thơm bằng em, chúng sẽ ghen tị chết mất."
Hạ Vong Cơ nghe xong lại cười càng ngày càng tươi.
"Một rừng hoa thật lớn."
Anh gật đầu, nhìn về xa xăm, những bông hoa trải dài đến tận chân trời, làn gió nhẹ nhàng thổi chúng nghiêng ngả.
Có lẽ, đó là điều mà không ai nỡ đem chúng hái xuống, chúng cho ta cảm giác, thứ thuộc về gió trời, cưỡng ép cũng không thể đẹp rực rỡ trên lòng bàn tay của mình.
Tư Không Đồ vuốt tóc Hạ Vong Cơ, chỉ cánh hoa bị gió thổi mạnh nhất, nhưng nó vẫn quật cường đứng đó, là một bông hoa xinh đẹp nhất: "Em sau này cũng sẽ như vậy, hạnh phúc của em nằm sau những định kiến, sự ngang bướng của em chính là niềm hạnh phúc.
Anh mong rằng sự sáng suốt của em được đặt trong hạnh phúc mãi mãi."
Hạ Vong Cơ ngây ngô nhìn anh, sau đó gật đầu, nhào tới ôm người con trai thân hình mảnh khảnh vào lòng, cảm nhận sự ấm áp và khuôn ngực vững chãi, đây chính là một trong những sự bảo hộ an toàn nhất từ trước tới nay của cô.
Tư Không Đồ với lấy cây bút, nhẹ nhàng viết lên mặt sau của tấm ảnh.
Nét bút cuối cùng được viết ra, một ngụm máu tươi dọc theo khoé miệng chảy xuống, anh nhẹ nhàng đưa tay lau đi, nhìn chúng mà mỉm cười.
Ra đi cũng tốt, ít ra thì, anh sẽ không phải khổ sở nhìn cô quay lưng bước đi.
Đời này Tư Không Đồ đã hết phận, cho dù là Tư gia chủ, hay chủ nhân của Đồ sát, thì anh cũng đã làm hết tất cả những gì mà anh có thể.
Sinh ra đã mang danh phận đế vương - máu lạnh vô tình.
Anh cầm một tờ giấy nhỏ, viết lên.
Đừng cố gắng ước ao một thế giới của những kẻ cầm quyền hành bậc nhất, đó mới chính là địa ngục chân chính của khổ đau.
Nếu có kiếp sau, hi vọng sẽ có một Tư Không Đồ sống bình bình giản giản, thầm lặng qua ngày trong một căn nhà nhỏ, một gian bếp nhỏ, một mảnh đất nhỏ...!cùng với người mà hắn ta một đời một kiếp yêu thương.
Sau đó thì gấp nhỏ lại, đốt đi trên ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Gửi chúng cho gió trời, dù sao thì...!kẻ làm việc ác sẽ không có cơ hội thực hiện ước nguyện,
Tư Không Đồ chính là một mảng sương mù, bắt không được, sờ không tới, nhìn không thấu, trói không xong.
Hắn ta cả cuộc đời này sống cho địa vị và quyền lực của Tư gia, một giây một khác nào đó, cũng chưa từng nghĩ sẽ sống cho chính bản thân mình.
Hi sinh...!chính là đến mạng cũng không cần.
Đến khi Hạ Vong Cơ đuổi đến, chỉ thấy trên bàn nhỏ đặt một tấm ảnh, cùng với một cuộn băng ghi hình.
Cô bé cười đến rạng người, chàng trai lại ôn nhu nắm lấy cảnh tay nhỏ, dường như là sợ cô ấy để bản thân té ngã, mặt sau, vết mực đã khô lại, hiện lên những dòng chữ xinh đẹp, vững chãi, giống hệt như chủ nhân của nó.
"Cầu mong cho em gặp được may mắn, nếu không, cầu cho em học được lòng nhân ái trong lúc bất hạnh, cầu mong em được nhiều người yêu quý, nếu không, cầu mong em học được lòng bao dung trong nỗi cô đơn.
Tôi hy vọng em có thể thức dậy một cách tự nhiên mỗi ngày."
Cầm băng ghi hình lên, nhẹ nhàng nhìn ngắm, mãi một lúc sau, Hạ Vong Cơ hít một hơi thật sâu, mở nó ra.
Một chất giọng trấm ấm vang lên, người đàn ông với khuôn mặt nở