"Tư Không Đồ, dừng lại ý tưởng điên rồ của con đi." người phụ nữ yếu ớt nằm trên giường, khuôn mặt tái xanh, bàn tay bà ấy nắm chặt, làn da cũng xạm đi trông thấy, tuy nhiên người phụ nữ đẹp, tàn tạ thì vẫn là một người phụ nữ đẹp.
"Haha, mẹ yêu dấu, những lợi ích mà con đem đi, có đáng gì so với thứ mà con bỏ ra chứ." Tư Không Đồ xoa tóc bà, nhìn sợi tóc nửa bạc nửa đen trên đầu bà ấy liền bực tức, đến cả tóc cũng dở dở ương ương như vậy "Mẹ xem, mẹ chưa bao giờ lấy cho con một cãi nhũ danh, đến gọi, cũng là gọi cả tên lẫn họ."
Người phụ nữ ngao ngán lắc đầu.
Đến cha nó, nó còn giết, người nửa sống nửa chết như bà, chết lúc nào mà chẳng được chứ.
Cao tầng Tư Không gia sau lần thay máu đều biến thành người của Tư Không Đồ, trung thành, và điên cuồng.
Phóng hoả, giết người đều làm, những thứ bọn họ làm ngày càng khùng khiếp hơn, đỉnh điểm là khi Tư Không Đồ trở thành một trong hai thế lực của mạnh nhất Tinh Tế.
Tư Không Đồ cùng với Kim Taehyung, đều là những kẻ điên.
Nhưng không một ai biết, thiếu niên áo trắng thuần khiết trong gió, một mực vì Tinh Tế phấn đấu, lại là kẻ bên trong màu áo đẫm máu.
Cho nên nói, việc ác mà Tư Không Đồ làm, chưa bao giờ là kém cạnh Kim Taehyung.
Đến tận mãi sau này, khi Tư Không Đồ tận mắt nhìn thấy Hạ Vong Cơ gia nhập Tam sát, anh mới bất chợt nhận ra, những thứ anh dạy cô, thật sự đã phá hỏng một con người, đúng chứ?
"Đừng áy náy, xin lỗi vì đã không thực hiện đúng những lời anh nói, nhưng khi một con người đã ngả sang một hướng khác rồi, thật sự rất khó quay lại.
Tư Không Đồ, cha mẹ em rất quan trọng với em."
Hạ Vong Cơ chân thành nhìn vào mắt Tư Không Đồ.
Anh dạy cô cách dịu dàng với thế giới, nhưng sau này vẫn dạy cô, nếu như thế giới này không dịu dàng với em, thì đừng dịu dàng với nó, đổ máu đi, giết bọn chúng.
Anh cho cô thấy mặt tối bên trong một con người đáng sợ như thế nào.
...!
"Em sợ anh, sợ một người như vậy không." Tư Không Đồ ánh mắt sợ hãi nhìn cô, tay anh dính đầy máu, người bên dưới bị đâm đến trái tim thủng lỗ chỗ, gương mặt bị rạch đến nát bét.
Hắn ta là kẻ phản bội, một kẻ phản bội chưa bao giờ là đáng sống, nhưng nếu như bắt buộc phải ra tay giết chúng trước mặt cô, anh thà để chúng đâm mình một nhát rồi bỏ chạy.
Tư Không Đồ vội vàng ném con dao xuống đất, với lấy chiếc khăn trên bàn lau