Sáng sớm, phàm là học sinh Nhất Trung đang lén lút yêu sớm đều sống trong nỗi lo sợ.
Thật sự lo lắng Nhậm Bá Vương đột nhiên xuất hiện, bắt lấy bọn họ kéo đến cổng trường đọc to nội quy trường học.
Lớp học buổi sớm bắt đầu, công việc của Uỷ viên Tác phong-Kỷ luật kết thúc, Nhậm Tử Sâm mang cặp sách trở về lớp học, Thẩm Niệm đi theo phía sau cậu.
Ánh mặt trời buổi sáng khiến bóng hai người kéo dài, khóe mắt Nhậm Tử Sâm thoáng nhìn bóng dáng cô gái ở phía sau, cậu rất buồn ngủ, đêm qua ở tiệm net cậu không ngủ được, càng không hiểu nổi, mới sáng sớm cậu đã đến trường...!làm Ủy viên Tác phong - Kỷ luật chó má gì đó, bây giờ còn đến lớp học sớm?!
Nhậm Tử Sâm đột nhiên dừng bước, cảm thấy bản thân mình có gì đó không đúng lắm.
Thẩm Niệm tiến đến trước mặt cậu, nghiêng đầu, cười khanh khách nhìn cậu: "Bạn học Nhậm, sao cậu không đi nữa? Sắp đến kỳ thi tháng rồi, nếu không học tập chăm chỉ, coi chừng tôi vượt mặt cậu đấy nhé."
Nhậm Tử Sâm: "...!Ha."
Thiếu niên cười nhạo một tiếng, cụp mắt nhìn cô nhóc trước mặt.
Thế mà cậu lại không có lời nào để bẻ lại!
Kỳ thi tháng? Điểm số?
Từ trước đến nay Nhậm Bá Vương chưa từng coi trọng việc học tập.
Giờ phút này, ánh nắng ban mai vừa vặn, tiếng đọc sách từ lớp chọn truyền đến, đáy mắt Thẩm Niệm có sao, khi cười rộ lên đôi mắt cong cong, lông tơ nhỏ trên làn da trắng như tuyết mơ hồ có thể nhìn thấy dưới ánh mặt trời.
Tinh khiết đến bùng nổ!
Còn đáng yêu không chịu nổi.
Thật muốn nhéo một cái!
Nhậm Tử Sâm khó có khi "từ ái" một hồi, không hô to gọi nhỏ với Thẩm Niệm: "Lắm lời."
Nhóc thối đến từ nông thôn mà còn muốn so điểm với cậu? Tám mươi phần trăm là thấp hơn cậu.
Nhậm Tử Sâm cũng không cảm thấy mình bị uy hiếp.
Cậu cất bước, Thẩm Niệm đuổi theo: "Vậy thì chốt kèo nhé, nếu tôi thi tốt hơn cậu, cậu sẽ phải đồng ý với tôi một chuyện vô điều kiện."
Nhậm Tử Sâm: "..."
Chốt kèo cái gì cơ? Cậu đồng ý rồi à?
Vô điều kiện đồng ý với cô nhóc một chuyện?
Nhậm Tử Sâm đã nghĩ đến, Thẩm Niệm muốn lợi dụng chuyện này để yêu đương với cậu, không phải đầu óc cậu quá phát triển, mà là hành vi của Thẩm Niệm vô cùng rõ ràng.
Đến lớp học, Thẩm Niệm lấy sách tiếng Trung và tiếng Anh ra, bắt đầu đọc thành tiếng, thái độ học tập rất nghiêm túc.
Hơn nữa...
Tuy rằng trình độ tiếng Anh của Nhậm Tử Sâm bình thường, nhưng cậu lại cảm thấy, phát âm của cô nhóc mẹ nó thật sự rất chuẩn →_→
Đột nhiên cậu hơi bất an, cũng mở cuốn sách của mình ra.
Nhậm Tử Sâm nhìn chữ trên trang sách, ánh mắt đột nhiên bắt đầu rã rời.
Thôi bỏ đi...
Nhất định là cậu thiếu ngủ, cậu vẫn nên ngủ một chút trước, sau đó lặng lẽ học tập.
Hơn nữa...!cậu không tin rằng Thẩm Niệm là một người học giỏi.
Vì thế, Nhậm Bá Vương không sợ hãi.
***
Trong thời gian tự học buổi tối, Nhậm Tử Sâm đã ra khỏi trường.
Cậu đã quen như vậy, Lục Sơn không quản được cậu.
Thẩm Niệm học xong hai tiết tự học liền thu dọn cặp sách ra về.
Vừa mới đi ra khỏi phòng học, cô đã nhìn thấy Thẩm Đường Tinh ở dưới hành lang.
Vóc người Thẩm Đường Tinh cao gầy, ngày nào cũng trang điểm kiểu trong suốt, giá trị nhan sắc của cô ta vốn chỉ có sáu phần, lại được chỉnh sửa thành bảy tám phần.
Thẩm Đường Tinh đeo cặp sách, xem ra cũng muốn rời trường, cô ta nhìn về phòng học lớp số 9 một cái, không thấy Nhậm Tử Sâm đâu, thái độ đối với Thẩm Niệm đột nhiên trở nên tốt đẹp: "Em gái, chúng ta cùng nhau trở về đi."
Thẩm Niệm biết, cô ta muốn hỏi thăm chuyện của Nhậm Tử Sâm.
"Không được, chị ơi, em đã nói với bố, sau này tự mình đạp xe đi học." Thẩm Niệm cười từ chối.
Đưa tay không đánh người mặt cười.
Chỗ này còn là bên ngoài cửa lớp số 9.
Thẩm Đường Tinh đã quen với việc người khác nhất nhất nghe theo lời cô ta, EQ của cô ta không cao, không hài lòng sẽ la hét, vào thời điểm mấu chốt như thế này chỉ có thể nhịn xuống.
Thẩm Niệm ra khỏi cổng trường, phát hiện xe của nhà họ Thẩm vẫn không gần không xa đi theo phía sau cô.
Cô dứt khoát đạp xe vào một con hẻm, kiếp trước cô rất quen thuộc với khu vực này, từ ngõ nhỏ đi ra, rồi lại cưỡi xe đạp nhanh chóng thay đổi tuyến đường.
Bên trong xe, Thẩm Đường Tinh nóng nảy bất an: "Chú Trương, sao thế hả? Bảo chú bám theo một người mà chú cũng không thể theo kịp?!"
Tài xế im lặng, cô cả ở trước mặt hay sau lưng mọi người, hoàn toàn là cùng một người.
Tuy rằng ông không biết vì sao cô cả muốn theo dõi cô hai, nhưng tài xế có chút tâm tư: "Cô cả, con hẻm phía trước quá hẹp, xe không qua được, hay là...!cô cả cũng thử đi xe đạp?"
Lời này quả nhiên kích thích Thẩm Đường Tinh: "Chú Trương, chú nói cái gì?! Sao tôi có thể đi xe đạp công cộng giống như Thẩm Niệm được?!"
Tài xế: "Vậy thì khó rồi, tối nay chỉ sợ không đuổi kịp cô hai."
"..." Thẩm Đường Tinh tức giận không thôi, Nhậm Tử Sâm đã ra khỏi trường, không biết buổi tối Thẩm Niệm có gặp cậu nữa hay không!
Cô ta là một công chúa cao ngạo, cái loại xe đạp công cộng này, chỉ có cái người đến từ nông thôn như Thẩm Niệm kia mới đạp!
***
Trong một con hẻm trong ngõ Tứ Xoa ở thành phố Nam, một trận ồn ào phá vỡ sự yên tĩnh.
Đèn đường mờ nhạt, khu vực này được coi là khu phố cổ, đường nhiều năm chưa được sửa chữa, cột điện kiểu cũ, dây điện rối thành một nùi.
"Bên kia bên kia! Thằng nhóc đó đi lối kia!"
"Đêm nay thắng được nhiều tiền như vậy, đừng để cậu ta đi!"
"Bắt cậu ta lại! Bắt cậu ta lại cho ông!"
"..."
Thẩm Niệm tìm đúng vị trí để lánh mình trước.
Cô biết sau khi rời khỏi nhà, số tiền đầu tiên Nhậm Tử Sâm kiếm được là dựa vào chơi bi-a, cậu thật sự là một thiên tài, rất có thiên phú, chỉ là chưa bao giờ học tập, cho nên chỉ có đầu óc, không có văn hóa.
Kiếp trước, bởi vì số tiền này mà Nhậm Tử