Đứng đầu toàn khối?!
Đứng đầu...!toàn khối?!
Lẽ nào bộ não của cô nhóc không giống với cậu?
Nhậm Tử Sâm cứng đờ ở chỗ ngồi.
Ngoại trừ ù tai ra, mặt cũng nóng rực.
Thẩm Niệm thi cử đứng đầu toàn khối, mà cậu còn suốt ngày gọi người ta là nhóc con? Phải chăng nên đổi thành "chị đại"?
Đầu gối của cậu hơi đau...
Đột nhiên Nhậm Tử Sâm rất muốn xông ra ngoài, không vì cái gì khác, chỉ muốn xé bảng thành tích, không muốn để cho Thẩm Niệm biết thứ hạng của mình chút nào.
Má nó, quá mất mặt!
Lần đầu tiên Nhậm Bá Vương cảm thấy, học kém là một chuyện mất mặt.
Không hiểu sao cậu lại cảm thấy tạp chí đang mở ra có hơi gai mắt, thậm chí là "nhục nhã nhã nhục".
Thẩm Niệm nhìn chằm chằm cậu, phát hiện tai cậu hơi đỏ lên, không khỏi nén cười.
Tên ngốc này, lòng tự trọng vẫn rất cao.
Lớp số 9 lần đầu tiên có người đúng đầu khối, tất cả mọi người đều đang vui mừng.
Thẩm Niệm đành phải kề sát vào một chút, cơ hồ ghé sát vào lỗ tai Nhậm Tử Sâm: "Chàng trai à, cậu không thể nói lời mà không giữ lời đâu đấy nhé."
Hô hấp ấm áp phả vào bên tai, thân thể Nhậm Tử Sâm theo bản năng cứng đờ.
Tất nhiên cậu sẽ không nuốt lời!
Vào thời điểm này, phải đứng cho thật vững!
Tôn nghiêm và mặt mũi của một người đàn ông không thể bị mất đi!
Nhậm Tử Sâm nội tâm một mảnh thiên nhân giao chiến, sau vô số lần xây dựng tâm lý, rốt cục ngẩng đầu lên, lúc này mới dám nhìn thẳng vào Thẩm Niệm.
Hắn dùng mặt không chút thay đổi cẩu dài binh hoang mã loạn trong nội tâm, luôn cảm thấy Thẩm Niệm cùng mình không phải là người cùng một cấp độ.
Sự tự ti chết tiệt đó.
"Ừm, cậu nói." Thiếu niên nói ngắn gọn ý nghĩa.
Thẩm Niệm chớp chớp mắt, thập phần vui tươi.
Nhậm Tử Sâm nhịn không được nhìn trán, đầu cô, cậu rất buồn bực, đầu của đứa bé rốt cuộc dài như thế nào...
Thẩm Niệm nói thẳng: "Anh muốn đầu tư vào em.
Chúng ta cùng nhau làm việc!"
Ồ...
Cô đi lòng vòng một vòng một thời gian như vậy, hóa ra không phải là muốn ngâm anh, mà chỉ là muốn cùng cậu làm sự nghiệp?
Đứa trẻ...!Sự nghiệp của cô ấy rất nặng nề!
Chẳng lẽ sau khi lớn lên, sẽ là một nữ cường nhân?
Nhậm Tử Sâm tâm tình phức tạp, nhưng cũng chỉ có thể đáp ứng đối phương: "Được, tôi sẽ mau chóng viết cho cậu một phương án, đến lúc đó lại quy định vấn đề phân phối lợi ích tốt."
Nhậm Tử Sâm muốn tận khả năng công tác.
Học bá không phải dễ lừa gạt, cậu cũng không có ý định lừa gạt, hoặc là lừa gạt Thẩm Niệm.
"Được, làm sự nghiệp..." Nhậm Tử Sâm không biết mình nói ra mấy chữ này như thế nào.
Lưu Vũ và Dương Tử Hàng ở hàng ghế đầu quay lại, giờ phút này nhìn Thẩm Niệm, không kém gì nhìn gấu trúc khổng lồ.
Lưu Vũ tò mò hỏi: "Sự nghiệp gì? Tiểu Niệm Niệm,