[Truyện được edit bởi wattpad: anhnguyet1007]
Nhậm Tử Sâm là cầu thủ bóng rổ, ngoài ra, quyền Anh, đấu kiếm, bơi lội...!cậu đều rất giỏi.
Ngoại trừ có một gương mặt đẹp trai khiến các thiếu nữ như nở hoa trong lòng, đôi chân dài của cậu, cùng với eo và mông...!đều là đề tài mà nữ sinh lớp số 9 âm thầm thảo luận.
Mặc dù hotboy trường đang ở lớp số 9.
Nhưng cậu không thích người khác quá gần gũi với cậu, đặc biệt là cậu rất bài xích nữ sinh.
Cho nên, mọi người cũng chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn trộm nhan sắc tuyệt thế của hotboy Nhậm.
Không ai nghĩ tới, nữ sinh mới tới này, cứ thế ôm lấy cậu!
Cô ấy ôm rồi!
Im lặng...
Sự im lặng tuyệt đối...
Lặng ngắt như tờ, các nam sinh đều tràn ngập sự thương hại với Thẩm Niệm, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô mà không khác gì nhìn một người sắp chết.
Mà các nữ sinh, phải gọi là vô cùng hâm mộ và ghen tị!
Cô ấy thế mà lại ôm lấy Nhậm Tử Sâm?!
Khuôn mặt Nhậm Tử Sâm không chút biểu cảm, dùng vẻ mặt nghiêm túc đối mặt với tình cảnh.
Tuy nhiên, trong nháy mắt, linh hồn của cậu đã xuất hiện vết nứt.
May mắn thay...!chỉ ôm lấy thắt lưng cậu.
Trẻ con bây giờ, tâm cơ thực sự sâu sắc.
Nhưng mà, muốn trách, cũng chỉ có thể trách cậu quá mức xinh đẹp.
Ngay khi Nhậm Tử Sâm cuối cùng cũng chỉnh đốn xong linh hồn nứt nẻ, hai cánh tay mảnh khảnh ôm eo cậu đột nhiên trượt xuống, chủ nhân của cánh tay hình như là muốn ổn định thân thể, càng ôm lấy mông cậu chặt hơn.
Sự đụng chạm kỳ quái kia, làm cho linh hồn Nhậm Tử Sâm lại nứt ra một lần nữa, sau đó...!rớt xuống đất, vỡ vụn.
Nhịn!
Bình tĩnh!
Cậu thật sự quá xem thường mấy đứa nhỏ thời nay rồi, thật sự là không từ thủ đoạn, giở mọi mánh khoé!
Nhóm "ớt chỉ thiên" lớp số 9: "...!!!"
Biểu cảm của mọi người thì...!khá nhất quán.
Từ (⊙o ⊙)...!đến ^_^, sau đó đến o (╯□╰)o, sau đó lại là →_→.
Thẩm Niệm ngẩng mặt, rốt cuộc cũng tìm lại được thăng bằng.
Khi đứng thẳng người, cô mượn thân thể Nhậm Tử Sâm, hơi dùng sức, ôm càng chặt hơn, lúc này mới đứng thẳng lên.
Thiếu nữ vừa mới lăn lộn một phen, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, hai mắt mơ màng tràn ngập sự áy náy và bất an, tóc mái thưa che như không che, chiều cao hai người chênh lệch khoảng chừng hơn 20 centimet.
Thẩm Niệm giơ tay gãi gãi ót, vẻ mặt thành kính: "Bạn học, vừa rồi tôi không cẩn thận vấp ngã, tôi không cố ý đâu, may quá không đụng hỏng cậu."
Đụng hỏng...
Đây là cái từ bậy bạ* gì vậy?
*Raw: 虎狼之词: chỉ những từ có nghĩa khác, ý nghĩa không "thuần khiết", cảm giác người nói đang lái sang chuyện...18+.
Nhậm Tử Sâm vẫn duy trì tư thế đứng ban đầu.
Một tay cầm bóng rổ, tay kia đeo cặp sách trên vai, sống lưng của cậu thẳng tắp, cứng đờ.
Không biết vì sao, độ nhạy cảm của cái mông bị phóng đại lên gấp mấy lần, cho đến giờ phút này, vẫn còn sót lại những xúc cảm không nên có.
Không nghe thấy cậu đáp lại, Thẩm Niệm lại giơ tay lên, lắc lắc trước mắt Nhậm Tử Sâm: "Bạn học, cậu không sao chứ? Tôi không làm cậu sợ chứ? Tôi, tôi có cần phải chịu trách nhiệm không?"
Chịu trách nhiệm với cậu?!
Ghê gớm đấy, con nhóc thối!
Biểu cảm của Nhậm Tử Sâm rốt cuộc cũng có chút thay đổi, cậu rũ mắt liếc nhìn nhìn Thẩm Niệm một cái: "...Nhóc con, tâm tư của cậu nên dùng nhiều hơn vào việc học."
Một lòng nhớ thương cậu không có ích gì đâu!
Bọn họ không thể nào có kết quả.
Có thể đến lớp số 9, tuyệt đối không phải là học sinh giỏi.
Đứa nhỏ này một lòng theo đuổi cậu, thành tích chắc chắn cũng không ra gì.
Bọn trẻ bây giờ thật sự là dậy thì quá sớm, còn chưa trổ mã mà trong đầu toàn là cái thứ hồ dán gì đâu không?!
Nhậm Bá Vương cảm thấy, cậu rất lo lắng cho nụ hoa của Tổ quốc.
Một đám người ở lớp số 9 sợ ngây ra.
Nhậm Bá Vương bị "khinh bạc" rồi, nhưng không những không tức giận, cũng không giết chết đối phương, mà còn tận tình khuyên nhủ đối phương học tập cho tốt?!
Phương thức mà Nhậm Bá Vương mở ra ngày hôm nay không đúng lắm.
Lúc này, Thẩm Niệm bỗng nhiên cười, hai lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện, mi mắt cong cong, như người con gái xinh đẹp bước ra từ trong bức tranh thủy mặc: "Bạn học, cậu nói rất đúng, chúng ta nên học tập thật tốt."
Nam chính: "..."
Chúng ta?
Không, cậu là cậu, tôi là tôi!
Chuông chuẩn bị reo lên.
Sự im lặng kỳ lạ trong lớp học cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Ánh mắt Nhậm Tử Sâm đột nhiên nhìn lướt qua Trương Thi Vũ đang chột dạ.
Thành tích của Trương Thi Vũ rất kém, gia cảnh bình thường, tất cả đều nhờ ba cô ta là tài xế của nhà họ Nhậm, mới dựa vào quan hệ để vào trường Nhất Trung của thành phố Nam.
Bình thường cô ta chính là tuỳ tùng của Thẩm Đường Tinh.
Vừa rồi, Nhậm Tử Sâm từ cửa sau phòng học đi vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy động tác nhỏ của Trương Thi Vũ.
Trương Thi Vũ bị Nhậm Tử Sâm trừng mắt một cái, hoảng sợ, lập tức rụt lại thành chim cút.
Cô ta cũng ảo não lắm á!
Sớm biết Thẩm Niệm sẽ đột nhiên ngã vào lòng Nhậm Tử Sâm, cô ta sẽ không bao giờ cố ý ngáng chân Thẩm Niệm!
Nhậm Tử Sâm dời mắt, không thèm liếc nhìn Trương Thi Vũ thêm cái nào nữa.
Nguyên tắc của cậu là không đánh con gái.
Giáo viên chủ nhiệm - Lục Sơn bước vào.
Ông dạy môn thể dục, dáng người cực tốt, tay áo ngắn lộ ra cánh tay, bắp tay ở trên đó nổi lên rõ mồn một.
Là một người đàn ông mạnh mẽ ở độ tuổi ba mươi.
Lớp số 9 mới chỉ một học kỳ này đã thay đổi mấy giáo viên chủ nhiệm, mãi đến khi Lục Sơn nhận lớp, hơn nữa ngay ngày nhậm chức đã đốt lên ba ngọn lửa*, mới trấn áp được đám "ớt chỉ thiên" này.
*Đốt lên ba ngọn lửa: ám chỉ người mới nhậm chức thì trước tiên sẽ làm một vài việc có sức ảnh hưởng để thể hiện năng lực và uy tín của mình.
Nhưng...
Lục Sơn đi lên bục giảng, mới nhận ra có chỗ nào đó không đúng.
Sao hôm nay lớp học lại yên tĩnh như vậy?!
Điều này quá bất thường.
Lục Sơn có hơi không thích ứng được: "Khụ khụ...!Tất cả đều đã đến đủ nhỉ, hôm nay lớp ta có một học sinh mới, bắt đầu từ hôm nay, bạn ấy là thành viên mới của lớp số 9 chúng ta, cả lớp chào mừng bạn nào."
Dứt lời, Lục Sơn vẫy vẫy tay với Thẩm Niệm: "Thẩm Niệm đúng không? Em lên bục đi, giới thiệu bản thân với tất cả mọi người."
Hai mắt Thẩm Niệm đầy ý cười, là loại ý cười như gió xuân, giống như cô trời sinh đã lạc quan, trong cuộc đời cũng không tồn tại bất kỳ sự âm u nào.
Bước lên bục giảng, Thẩm Niệm rất tự nhiên giới thiệu bản thân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, non nớt nhưng...!cũng rất đẹp.
"Xin chào tất cả mọi người, tớ là Thẩm Niệm, chữ Thẩm có ba chấm thuỷ (沈), chữ Niệm trong từ "đọc sách" (念书 - niệm thư).
Ngày đầu tiên đến lớp số 9, tớ đã phát hiện ra sự lương thiện của các bạn cùng lớp, chẳng hạn như bạn học mà tớ vừa vô tình đụng phải."
Cô vừa dứt lời, các bạn học lớp số 9 sửng sốt hai giây, sau đó vô cùng ăn ý cười phá lên.
"Ha ha ha ha ha..."
Vãi chưởng, lương thiện.
Nhậm Tử Sâm là một người hoàn toàn không có liên quan gì đến từ "lương thiện" đâu, được không hả!
Mà với tư cách là đương sự, Nhậm Tử Sâm lười biếng ngồi ở hàng ghế cuối cùng, đôi chân dài mở ra thành hình chữ "bát" (八), dựa vào lưng ghế, khóe môi co giật mạnh mẽ.
Đứa nhỏ này, thật sự vô cùng kiên định với việc theo đuổi mình!
Lục Sơn cũng cứng đờ.
Bạn học mới có sự hiểu lầm rất lớn về Nhậm Tử Sâm.
Cho rằng Nhâm Tử Sâm là người lương thiện? Suy nghĩ này trước hết là vô cùng nguy hiểm.
Nhưng Lục Sơn là một người giáo viên, nên không thể trực tiếp cảnh báo Thẩm Niệm, nói cho cô biết, Nhậm Tử Sâm không phải là người thiện lương gì cả.
"Khụ khụ! Im lặng! Để bạn học Thẩm Niệm nói hết lời."
Nội tâm Lục Sơn rất mâu thuẫn, ông không biết phải làm sao để vừa trực tiếp, lại vừa không đánh mất đạo đức của người thầy mà nói cho bạn học mới biết, con gái phải tránh xa Nhậm Tử Sâm? Người có khuôn mặt đẹp không đồng nghĩa với việc có một trái tim lương thiện?
Một đám "ớt chỉ thiên" lớp số 9 kìm nén đến mức mặt đỏ tai hồng.
Thẩm Niệm cúi đầu chào một cái: "Tóm lại, sau này mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn."
Lục Sơn luôn cảm thấy, lớp số 9 bọn họ không xứng với một cô gái mềm mại như Thẩm Niệm.
Đồng thời, ông cũng rất vui mừng, trong sự nghiệp của mình ở trường Nhất Trung, cuối cùng đã có một học sinh bình thường.
Lục Sơn: "Thẩm Niệm, em là học sinh chuyển trường, chỗ ngồi trong lớp chúng ta đã xếp xong từ sớm, chỉ còn lại hàng cuối cùng, nếu em cảm thấy không thích, thầy sẽ đổi chỗ ngồi cho em."
Trầm Niệm cười ngọt ngào: "Thưa thầy, em sẽ ngồi ở vị trí kia."
Cô chỉ chỉ về phía Nhậm Tử Sâm.
Lục Sơn, thêm cả đám "ớt chỉ thiên" lớp số 9 cũng giật cả mình.
Phải biết rằng, chỗ ngồi cạnh cửa sổ ở hàng sau là dành riêng cho Nhậm Tử Sâm, cậu rất bá đạo, không thích ngồi cùng bàn với bất cứ ai.
Bạn cùng lớp mới có trái tim thực sự quá táo bạo!
Lục Sơn rất uyển chuyển khuyên bảo: "Thẩm Niệm, vóc người em thấp, có muốn ngồi ở phía trước không?"
Thẩm Niệm cũng rất uyển chuyển cự tuyệt: "Cảm ơn thầy, tuy rằng vóc dáng của em thấp, nhưng mắt của em rất tốt, ngồi ở hàng cuối cùng cũng có thể nhìn thấy, hơn nữa em rất thích bạn học vừa rồi, cậu ấy rất thân thiện với em."
Vãi chưởng, thân thiện!
Đám "ớt chỉ thiên" kìm nén ý cười, cả tập thể đều đang run rẩy.
Lục Sơn: "..." Đây quả thực là một thế giới nhìn mặt ư? Bạn học mới suy cho cùng vẫn quá đơn thuần, sao lại không hiểu rằng, nam sinh tuấn tú có thể rất nguy hiểm chứ?
Tâm trạng của Nhậm Tử Sâm rất vi diệu, giống như là có người cầm một cái lông vũ, cố ý gãi gãi vào lòng cậu.
Cậu cảm thấy rất đáng ghét, nhưng...!mẹ nó, thật sự cũng rất thoải mái.
"Thưa thầy, em về chỗ ngồi trước ạ." Thẩm Niệm đeo cặp sách nhỏ màu hồng phấn của cô, dưới ánh mắt thương xót của Lục Sơn, cùng với đông đảo ánh nhìn chăm chú của "ớt chỉ thiên", từng bước từng bước đi về phía Nhậm Tử Sâm.
Đây vẫn không phải là việc khiến người ta phấn khích nhất.
Càng kích thích hơn chính là, Nhậm Tử Sâm thế mà không hề làm ra bất kì một hành động ngăn cản nào.
Hả...?
Hôm nay tính tình của Nhậm Bá Vương thay đổi rất nhiều.
Là đương sự, Nhậm Tử Sâm "có khổ mà khó nói".
Đứa nhỏ người ta đã nói ngay trước mặt rằng cậu rất thân thiện với cô, cậu còn có thể đẩy cô ra sao?!
Đứa trẻ này thực sự là có tâm cơ rất sâu sắc!
Giờ khắc này, cậu giống như đã bị nắm giữ chặt chẽ!
Nội tâm Nhậm Tử Sâm đang vô cùng mâu thuẫn.
Không hiểu tại sao lại bị một đứa trẻ nhìn trúng.
Mặc dù cậu đẹp trai vô biên, người gặp người yêu, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải người theo đuổi một cách cố chấp như vậy.
"Bạn học, xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng rồi, cậu tên là gì?"
Thẩm Niệm cười khanh khách, buông cặp sách xuống, lôi ra một quyển sách toán học mới tinh cùng với túi đựng bút màu hồng nhạt.
Trên người cô có mùi mật đào nhàn nhạt, rất nhạt, nhưng không thể bỏ qua.
Nhậm Tử Sâm cuối cùng cũng nghiêng mặt, mắt đối mắt với Thẩm Niệm.
Hầu như cậu không nhìn thẳng vào bất kỳ cô gái nào như vậy.
Chỉ là...!Đứa trẻ trước mặt đã phá vỡ điểm mấu chốt của mình.
Không biết cậu là ai?
Nhìn đôi mắt to ngập nước này, thật sự là giả bộ đến mức thuần khiết đáng yêu, không chê vào đâu được.
"Bạn học, sao cậu không nói gì?" Thẩm Niệm chớp chớp mắt, có vẻ vừa vô tội lại vừa đơn thuần, giống như một tờ giấy trắng không một hạt bụi: "Tôi vừa mới chuyển đến, chiều hôm qua mới đến trường lấy đồng phục."
Ngụ ý, cô thật sự không biết cậu là ai?
Thần sắc Nhậm Tử Sâm càng thêm phức tạp.
Sao vậy?
Không phải là đã mưu đồ đuổi theo cậu