Vào trong sân, Nhậm Tử Sâm càng thêm ân cần, giống như coi mình là con rể nhà này vậy.
Ba người đặt hành lý xuống, Thẩm Niệm cắt một ít hoa cúc ở trong sân rồi đến nghĩa trang thăm bà ngoại và mẹ.
Nhậm Tử Sâm cũng mang theo thêm hai bó hoa cúc.
Lần đầu tiên gặp người lớn, cậu rất nghiêm túc.
Vương Xuyên nhìn thấu mà không nói.
Hiện tại cậu ấy không có năng lực tranh giành với Nhậm Tử Sâm, dường như ngoại trừ thành tích học tập tốt ra, cậu ấy không còn ưu thế nào khác.
Đến nghĩa trang, Thẩm Niệm đặt bó hoa xuống, trong lòng thầm nói: Bà ngoại, mẹ, đời này con sẽ hoàn toàn khác, mặc dù trong lòng con vẫn còn ghi nhớ hận thù, nhưng con cũng biết rõ hận thù chỉ là một phần, con sẽ khiến mình sống tốt.
Vương Xuyên nói: "Bà và dì à, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Niệm Niệm.
Hai người yên tâm, thành tích học tập của cậu ấy rất tốt, cậu ấy mặt nào cũng tốt."
Nhậm Tử Sâm không cam lòng yếu thế, quỳ luôn xuống nghĩa trang: "Bà ngoại, bác gái, cháu là Nhậm Tử Sâm, Niệm Niệm có cháu chăm sóc rồi, hai người hãy yên tâm."
Vương Xuyên: "..."
Thẩm Niệm: "..." Tên ngốc này!
Nhà Vương Xuyên ở thôn Thanh Thủy, sau khi cúng xong, cậu ấy không còn lý do gì để ở lại, nhưng cậu ấy rất không yên tâm để Thẩm Niệm ở riêng một mình với Nhậm Tử Sâm: "Niệm Niệm, tớ về nhà trước một chuyến, lát nữa lại đến thăm cậu.
Đúng rồi, bạn học Nhậm, tôi và Thẩm Niệm dự định ngày mai sẽ trở về thành phố, hay là cậu về trước đi, địa phương nhỏ như chúng tôi không tiện tìm khách sạn."
Nhậm Tử Sâm hoàn toàn không có ý định rời đi: "Tôi đợi Niệm Niệm đi cùng luôn, không có chỗ ở thì tôi ngủ trong xe là được rồi." Tiểu Niệm Niệm tốt bụng, sao mà nỡ để cho cậu ngủ trong xe được chứ.
Nhậm Tử Sâm rất chờ mong được ở trong nhà cũ của Thẩm Niệm.
Vương Xuyên: "..."
Thiếu niên nhịn rồi lại nhịn, dù sao cũng là đứa trẻ bước ra từ đáy xã hội, tính ẩn nhẫn cực kỳ mạnh mẽ.
Bởi vì cậu ấy biết, có rất nhiều chuyện, tranh chấp cũng không có tác dụng gì.
Lúc bấy giờ, Thẩm Niệm nói: "Vương Xuyên, cậu mau về nhà đi, có tớ chăm sóc bạn học Nhậm là được rồi."
Vương Xuyên có chút bất đắc dĩ, cậu ấy phải làm sao mới có thể cho Thẩm Niệm biết rằng Nhậm Tử Sâm có mục đích không trong sáng đây?
"Hay là tối nay bạn học Nhậm sang nhà tôi qua đêm đi." Vương Xuyên đề nghị.
Ánh mắt Nhậm Tử Sâm sắc bén: "Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không thể để Niệm Niệm ở nhà một mình."
Vương Xuyên bất đắc dĩ đành phải tạm thời rời đi, may mà cậu ấy cũng ở thôn Thanh Thủy, cách nhà Thẩm Niệm rất gần.
Trước khi Vương Xuyên rời đi, cậu ấy cố ý nhấn mạnh: "Niệm Niệm, buổi tối tớ đến thăm cậu."
Lời này cố ý nói cho Nhậm Tử Sâm nghe.
Ám chỉ Nhậm Tử Sâm không nên làm bậy, cậu ấy sẽ tới bất cứ lúc nào!
Nhậm Tử Sâm cười nhạt, không để sự uy hiếp của Vương Xuyên vào mắt.
Trong mắt cậu, cả đời này cậu cũng sẽ không buông Thẩm Niệm ra, Thẩm Niệm chỉ có thể là của cậu.
*
Nhậm Tử Sâm và Thẩm Niệm trở về từ nghĩa trang, trên đường đi gặp được một vài dân làng.
Mọi người đều biết Thẩm Niệm được Thẩm Văn Phong đón đi, hơn nữa hiện tại Thẩm Niệm ngày càng tươi tắn, không khác gì những cô gái trong thành phố.
"Niệm Niệm à, đây là bạn trai của cháu sao? Trông vừa cao vừa đẹp trai."
"Bây giờ Niệm Niệm là đại tiểu thư trong thành phố, còn xinh đẹp hơn cả trước kia."
"Bạn trai về cùng cháu hả? Cậu nhóc này trông rất có sức sống."
"..."
Thẩm Niệm kiên nhẫn giải thích: "Cậu ấy không phải bạn trai của cháu, là bạn cùng lớp của cháu."
Người phụ nữ trong thôn cười cười, hình như hoàn toàn không tin: "Người trẻ bây giờ trưởng thành sớm, yêu đương cũng không có gì đáng xấu hổ, Niệm Niệm đừng thẹn thùng."
Lúc này Nhậm Tử Sâm vô cùng sung sướng.
Cậu đi tới, nhã nhặn chào hỏi tất cả mọi người.
Cậu biết mình đẹp trai, về mặt này, cậu chưa bao giờ khiêm tốn.
Cậu chỉ hận không thể khiến tất cả mọi người đều cho rằng cậu chính là bạn trai thực sự của Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm rất cạn lời vì điều này.
*
Đã là giữa trưa, Thẩm Niệm và Nhậm Tử Sâm mua một ít gạo, rau quả và đồ dùng hàng ngày ở siêu thị trong thôn.
Hai người xách đồ trở về nhà.
Nhậm Tử Sâm có ảo giác như đang sống qua ngày ở nhà cô.
Cậu mừng thầm, nhưng bởi vì thật sự che giấu không được nên khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười trộm.
Thẩm Niệm đẩy phòng bếp ra: "Trong nhà tương đối đơn sơ, chúng ta nấu đại mấy món ăn tạm đi."
Cô vừa quay đầu lại đã thấy Nhậm Tử Sâm đang cười xán lạn.
Thẩm Niệm bối rối: "...!Cậu không sao chứ?"
Bếp không lớn nhưng rất gọn gàng, chỉ cần lau bụi là được.
Nhậm Tử Sâm nhịn lại, không muốn mình biểu hiện quá rõ ràng như vậy, lập tức chủ động làm việc nhà: "Để tôi nấu cơm, cậu nhìn là được."
Cậu sống một mình đã lâu, mấy chuyện như nấu ăn này lại không cần đầu óc, hình như cậu rất có thiên phú ở phương diện nấu ăn.
Thẩm Niệm còn có thể nói gì được nữa.
Cô biết Nhậm Tử Sâm biết nấu ăn.
Kiếp trước bị cậu giữ ở bên