Lạc Nhân không quá khó để tìm được cách tiếp xúc với mẹ của Từ Khiêm.
Từ phu nhân thấy cô xinh đẹp lại thông minh, thì rất yêu thích cô, so với Lục Nghi An kia thì Lạc Nhân này hơn hẳn.
Thậm chí người ta còn là giám đốc của công ty lớn nữa, giúp được con trai bà rất nhiều so với Lục Nghi An chỉ biết ăn chơi rồi đi học kia.
Bà vốn không hài lòng lắm, vì cô gái đó có xuất thân tốt, con gái Lục gia quyền quý nữa.
Nhưng so với Lạc Nhân thì Lạc Nhân lại hơn cô một bậc.
"Dì muốn ăn gì ạ".
Lạc Nhân khoát tay bà vui vẻ cười đùa lấy lòng.
"Cháu biết một nhà hàng đồ nướng ngon lắm ".
"Được".
Bà cũng vui vẻ được Lạc Nhân tặng cho không ít quà đắt tiền, lại còn hợp ý cho nên bà rất thích.
Về nhà bà phải nói lại với Từ Khiêm bỏ Nghi An kia mới được.
Hai người họ rẽ vào một nhà hàng, Thanh Thanh không chần chừ cũng đi vào theo đó, ngồi không xa họ nhưng cũng có thể nghe toàn bộ câu chuyện.
"Mấy hôm nay cháu đến Từ thị tìm Từ Khiêm nhưng không thấy anh ấy, không biết anh ấy đang bận gì vậy dì ơi".
Thức ăn được đem ra, Lạc Nhân vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, xem nhưng cô ta không biết gì hết cả.
"Vậy sao".
Bà cũng không biết con mình đang làm gì nữa, vì chuyện công ty bà dường như không có xen vào.
"Để dì kêu nó về, rồi hỏi cho cháu nhé".
"Vâng...cũng chỉ ký hợp đồng thôi ạ.
Cháu sợ anh ấy có gì đó nhưng lại không biết".
"Được! Hôm nào nó về nhà, dì kêu cháu đến chúng ta ăn một bữa cơm với nhau".
"Vâng ạ".
Lạc Nhân cười vui vẻ tít cả mắt.
"Có bạn gái Từ Khiêm đến không ạ".
"Ừm".
Từ phu nhân lại bớt vui vẻ lại, Lạc Nhân ngạc nhiên xem ra cô ta tấn công đúng người rồi, Từ phu nhân không thích Nghi An kia, cô ta nắm chắc phần thắng hơn.
"Có lẽ có".
Từ phu nhân nói.
Lạc Nhân chỉ cười nhưng không nói gì! Họ ăn uống với nhau rất vui vẻ.
"Cháu thích Từ Khiêm à".
Nãy giờ Lạc Nhân cứ nhắc đến con trai bà mãi, bà là người lớn nên hiểu rõ.
Lạc Nhân cũng không hề do dự chút nào, gật đầu.
"Cháu thích anh ấy từ khi còn học đại học, cũng hơn mười năm rồi".
Mặc dù khi đó cô ta có vài người bạn trai, nhưng mà không ai qua được Từ Khiêm cả.
Cho nên cuối cùng lại quyết định về nước.
"Vậy sao! Đúng là con trai bác lại bỏ qua một người tài giỏi như cháu đây? Uổng thật".
Bà ta chép miệng, dĩ nhiên rất hài lòng với Lạc Nhân rồi, gia cảnh phù hợp, môn đăng hộ đối với gia đình bà.
Rất tốt.
Thiện cảm của bà đối với Lạc Nhân này đã tăng thêm một bậc và với Nghi An thì không vui vẻ chút nào.
"Chuyện em là con gái Lục gia anh đừng nói cho ai biết nhé".
Thanh Thanh nhìn sắc mặt của Từ phu nhân không vui và không hài lòng khi nhắc đến Nghi An thì cô ấy biết bà không thích Nghi An!
Bây giờ Nghi An không phải con gái của Lục gia thì bà ta sẽ ngăn cản tuyệt đối như khi xưa của cô vậy đó.
Thanh Thanh không muốn cho Nghi An phải đau lòng vì những chuyện này đâu.
"Anh hiểu ".
Cố Minh gật đầu.
Chuyện này quá lớn, không thể nào do anh quyết định được, vẫn nên để cho người lớn định đoạt thì hơn là họ.
Xem ra ngay cả Lục gia mà Từ phu nhân còn không hài lòng, thì đường đi sau này của Nghi An sẽ rất khó khăn.
Nhà họ Lục sẽ nhận lại Thanh Thanh va khi đó ai nấy điều biết Thanh Thanh mới đúng là con của họ thì chuyện này sẽ không giấu được lâu.
Anh vẫn nên thông báo cho Từ Khiêm biết thì hơn, để cho cậu ta tìm cách đối phó chuyện này.
"Anh có tin gì của Nghi An thì báo lại cho em biết nhé".
Thanh Thanh nhắc nhở anh.
"Được".
Cố Minh gật đầu.
Ngồi ăn một lúc thì họ ra về, cũng không đi theo hai người đó nữa.
Hôm nay ba Lãnh xuất viện và về nhà của Cố Minh ở vài hôm.
Đón ba Lãnh về xong thì ông đi nghĩ trưa.
Lúc này Cố Minh đưa Thanh Thanh về phòng riêng của mình.
"Anh....anh...".
Thanh Thanh bị ép nằm dưới thân anh, có chút ngại lại tức giận!
"Thanh Thanh! Thanh Thanh".
Cố Minh vuốt ve mặt cô.
Rồi đột nhiên anh cúi xuống hôn lên môi Thanh Thanh.
Thanh Thanh bị hôn bất ngờ, không kịp phản ứng cứ thế trừng mắt nhìn anh.
Khi cô lấy lại tinh thần thì muốn đánh anh, nhưng anh lại lên tiếng.
"Đừng đánh anh mà\~\~".
Cố Minh dụi vào ngực cô, giọng nhựa muốn chảy cả nước.
"....".
Cái tên này!!!! Thanh Thanh cũng không đánh anh, thế là Cố Minh được nước lấn tới.
Anh nắm lấy hai tay cô để lên đỉnh đầu cô, sau đó chậm rãi mà thưởng thức buổi tiệc của mình.
"Đừng....".
Thanh Thanh chớp mắt.
"Hửm".
Cố Minh cười.
"Sẽ không đi vào".
Rồi anh không đợi cô trả lời mà đỡ cô ngồi dậy rồi cởi váy của cô xuống.
Thanh Thanh ngại đỏ mặt chỉ dám khép chặt mắt mình lại.
Tim đập nhanh mà thôi.
Cố Minh đè lên cô, nhưng không dám dùng sức chỉ muốn gần gũi với cô gái mà anh yêu mà thôi.
Váy bị anh lột nhanh chóng và trên người chỉ còn lại một bộ đồ lót màu hồng mà thôi.
Cố Minh nhìn cô từ trên xuống dưới, anh giang tay tách hai đùi trắng nõn nà của cô ra.
"Hu hu!!! Cố