Cố Hân thấy họ nói đến hai người thì biết ngay đến Lục Nghiên Trung và Nam Hàng, nên vội đánh lạc hướng họ.
Đánh lạc hướng rồi sau đó đi tìm anh vẫn dễ hơn, cho nên Cố Hân liều mạng một phen, đã có tin tức của anh rồi, làm sao có thể đứng nhìn được.
Nhưng lại bị tóm được, bọn họ thấy cô một thân một mình, tóc lại hơi rối.
Tuy mặc quần áo nam, nhưng họ lại nhận ra được cô chính là con gái.
Ánh mắt thèm khát của bọn họ lại xông ra, nhìn khắp người cô một lượt.
Tuy khuôn mặt lấm lem nhưng vẫn còn rất khả ái.
Cố Hân biết họ đang nhìn mình, tính sơ lượt, họ có tất cả bảy người, điều trang bị vũ khí, không thể thoát được nếu bọn họ xông đến.
Sẽ không ổn, thậm chí còn bị thiệt hại.
Chỉ có thể dùng kế mà thôi.
Cố Hân mỉm cười, làm những tên đó càng thêm ngứa ngáy.
Những ngày này bọn chúng đã đi theo đại ca mình, nhịn hoan lạc, bây giờ có con mồi ngon, nên chúng rất khao khát.
“Tôi đi vào rừng thì bị lạc với các bạn học, không biết các anh có thấy họ không ạ”.
Cô nhỏ giọng hỏi.
Vén tóc lên trong càng thêm quyến rũ.
“Bọn anh không thấy”.
Một tên bước đến.
“Nhưng mà em có thể ở chơi với bọn anh”.
“Cái anh này kỳ ghê”.
Cố Hân giả bộ muốn rời đi, nhưng lại bị vấp ngã, cô ngã vào lòng tên đó.
“Cảm…cảm ơn”.
Cố Hân cắn răng chịu đựng tên khốn này ôm mình, muốn thoát ra nhưng lại không được!!!
Tên đó vốn là tên đầu đàn, được ôm người đẹp trong tay, máu nóng lại sôi lên.
Mấy anh em phía sau lại bắt đầu rục rịch.
Nhưng tên đó lại là đại ca, có lý nào đàn em được hưởng trước đâu.
“Đại ca…”.
“Tao chơi xong sẽ đến lượt bọn bây”.
Hắn ta bế Cố Hân lên… cô ấy hơi vùng vẫy.
“Nếu không muốn bọn anh đây chơi em thì ngoan chiều anh một chút”.
Hắn ta nói với Cố Hân.
“Dạ dạ”.
“Đừng mà…bỏ tôi xuống”.
Cố Hân nói.
Hắn ta bế cô vào một lùm cây, sau đó ném cô xuống, hắn ta bắt đầu cởi quần áo của hắn, Cố Hân lùi về sau, trong tay cô cầm một phi tiêu.
Chỉ cần hắn nhào đến cô sẽ giết chết hắn.
Đừng mong động được đến cô! Dù chỉ một chút.
Hôm nay Cố Hân quyết liều mạng một phen với đám người này.
“Buông ra…á”.
Cố Hân giả bộ sợ hãi, thì tên đó cười đê tiện, những tên ở phía ngoài đợi cũng máu nóng theo.
Giọng hét cũng quá mê người rồi.
Bọn hắn cũng nôn nóng muốn được nếm thử ở nơi này, có gái để chơi ai mà không muốn.
Bọn hắn vội vàng tính đến người tiếp theo.
“Đau…á”.
Cố Hân khóc nức nở, nhưng sau đó không chút do dự, cô lấy dao ra cắt ngay cổ họng của tên đó.
Hắn ta chết không nhắm mắt, chỉ trừng mắt nhìn Cố Hân rồi ngã xuống.
Dám có ý xấu với bà bây hả!!!
Kỹ năng phòng thủ của cô được Hà Tuyết Thanh hướng dẫn rất kỹ, sau đó thêm kinh nghiệm từ việc học quân sự cô cũng nắm vững một chút.
Tên khốn đó cô lôi xác hắn vào một bụi cây khác, miệng thì không ngừng thở dốc bảo hắn nhẹ một chút!!!
So về diễn xuất bà đây có thừa!!!
“Ư…a…”.
Thậm chí Cố Hân còn tạo ra thêm cảnh cành cây rung lắc dữ dội!!!
Hai bàn tay của Cố Hân xưa nay chưa từng nghĩ sẽ có một ngày giết người.
Cô ấy được nhà họ Cố nuôi dưỡng, bảo bọc tốt vô cùng, muốn gì thì được thứ đó, chưa từng chịu cực, lần chịu cực duy nhất chính là học quân sự cách đây một năm.
Bây giờ…Cố Hân nhìn bàn tay mình.
Không ngờ có ngày bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn này lại phải giết người!
Hà Tuyết Thanh nói rất đúng, nếu cô tha cho họ thì sẽ không ai tha cho mình.
Những tên đó có ý xấu với cô rất rõ ràng.
Nếu tha, người chết sẽ chính là bản thân mình, cho nên Cố Hân không được phép do dự, chỉ cần sơ xót bản thân cô sẽ gặp nguy.
Khi tên này muốn nhào đến cưỡ.ng ép cô, thì Cố Hân không chút do dự xuống tay giết chết hắn.
Máu của hắn văng lên trên khuôn mặt của cô, lau sơ đi, sau đó Cố Hân cởi áo sơ mi của mình ra, lột ra một cánh tay trắng nõn.
Cố Hân vịn lấy áo, sau đó muốn trốn đi thì bị tên khác xông đến.
Hắn ta quên luôn đại ca mình, áo đã cởi hắn ta cười hề hề bước đến, Cố Hân hoảng sợ lùi lại về sau, tìm thứ gì để ném về phía hắn.
“Tránh ra…cứu tôi với”.
Cố Hân gào lên.
“Ngoan nào bé yêu”.
“Á…”.
Cả hai cùng hét lên.
Bên ngoài cứ nghĩ hắn ta đang được chơi thoải mái, nhưng không ai biết hắn ta bị Cố Hân siết cổ bằng dây kim loại.
Ngoài vũ khí của Hà Tuyết Thanh đưa, thì Cố có cất giữ một sợ dây kim loại trong người mình, đề phòng nguy cấp nhất.
Ánh mắt cô sắc bén.
“Bọn bây đã truy sát Lục Nghiên Trung cùng với Lục Nam Hàng đúng không hả”.
Tên đó vùng vẫy nhưng không được, cô siết mạnh hơn, thậm chí còn đá vào đũng quần của hắn một cái nữa.
Khi nãy hắn ta cởi quần của mình, thì Cố Hân đã đá một cái khiến cho hắn đau đớn hét lên, sau đó Cố Hân cũng hét lên nhưng là giọng rên rĩ.
Sau đó cô mới siết cổ được hắn, Cố Hân tuy yếu đuối, nhưng gặp chuyện cô không cho phép mình yếu đuối.
Phải mạnh mẽ mới có thể cứu được anh.
“Con…khốn”.
Hắn ta khó khăn nói, cố vùng vẫy nhưng lại không được, trên dưới điều đau.
Không ngờ cô gái nhỏ bé trông yếu đuối lại mạnh như vậy.
Thấy hắn