"Giúp anh ".
Lục Nghiên Trung nắm lấy tay cô.
“Nếu không anh sẽ chết đó”.
“…”.
Cố Hân giật giật khoé miệng rồi chỉ muốn đập đầu chết luôn cho rồi.
Khi thấy trán anh đầy mồ hôi thì cô nàng gật đầu.
“Cửa…khoá chưa anh”.
Cô sợ đang giúp anh thì có người đi vào.
Như thế thì ngại lắm, kiểu như làm chuyện xấu mà còn bị bắt quả tang thì đập đầu vào gối chết cho rồi!!!
“Rồi”.
Lục Nghiên Trung mò vào ngực cô, rồi luồn ra sao cởi khoá áo lót.
Đến cúc áo.
Động tác có phần nhanh nhẹn không giống như đang bị thương nặng.
“Em …giúp anh thôi…bác sĩ nói anh chưa vận động mạnh được”.
Cố Hân ngăn anh lại.
“Khỏe lại đi anh”.
Cô định sẽ giúp anh ra thôi, chứ không định làm cùng anh, dù sao thì Lục Nghiên Trung cũng đang bị thương.
Cố Hân sợ…
“Anh biết sức mình đến đâu mà”.
Lục Nghiên Trung vứt áo cô xuống đất, anh hôn lên bờ môi căng mọng của cô rồi vươn tay đến quần cô, kéo nó xuống.
“Anh sẽ không sao, nhưng anh không làm em thì sẽ có sao”.
Đã ăn được thịt, bây giờ chỉ giúp cho anh ra, đương nhiên Lục Nghiên Trung anh đây sao đồng ý được.
Mấy ngày hôm qua đã quá sức chịu đựng rồi, bây giờ nếu ém nhẹm nữa, anh sẽ nổ tung thôi.
Ai bảo cô ngọt ngào lại còn quyến rũ anh nữa.
Cho nên hôn nay nhất định anh phải làm được Cố Hân! Họ đã gần một tháng nay không được làm rồi, bình thường trước đây khi xác định quan hệ xong thì một tuần đều đặn mỗi ngày Lục Nghiên Trung đều đè Cố Hân ra mà làm.
Lục Nghiên Trung ấn vào một cái, sau đó cả hai lên giường, Lục Nghiên Trung nằm dưới còn Cố Hân thì nằm trên, hôm nay cô ấy được quyền chủ động nhưng lại không dám.
Suốt cả quá trình này Cố Hân sợ hãi nhắm hai mắt lại.
Khi đủ ướt thì anh đâm sâu vào, Cố Hân liền bật khóc, nơi tư [email protected] đó cũng co rút lại.
“Anh…vết thương của…anh…”.
Cố Hân bị anh nắm lấy hông bắt cô chuyển động nhưng vẫn không quên nhắc nhở anh.
“Tập trung đi em”.
Lục Nghiên Trung không vui rồi, lên giường với anh mà lại nghĩ đi đâu vậy.
Anh ưỡn hông đâm mạnh một cái, khiến cho Cố Hân nức nở.
Đàn ông ở trên giường, luôn muốn cho người của mình được sung sướng nhất, cho nên khi Cố Hân phân tâm lại nhắc nhở anh không được vận động mạnh thì Lục Nghiên Trung như người điên mất trí, đâm chọc càng thêm hăng hái và mạnh mẽ.
“A… ư.” Sau đó anh đổi tư thế, cả hai ôm nhau ngồi lên đùi nhau.
Tay bị thương của anh thì để lên eo cô.
Tay còn lại thì chống xuống giường để giữ vững vị trí.
[email protected] dưới luật động ra vào liên tục.
Hơi thở của cả hai cùng nồng đậm vô cùng.
“Anh ơi…”.
Tay của Cố Hân đặt lên vai anh, cô ấy t hở dốc liên tục và nhanh chóng.
“Đừng nhanh quá”.
Chịu không nổi đâu, Cố Hân vẫn không quên vết thương của anh nữa.
“Được”.
Lục Nghiên Trung được sung sướng cho nên làm theo lời cô.
Anh nhẹ lại động tác của mình.
Nhưng lúc nào cần nhanh thì anh lại nhanh.
Cả hai cứ thế ân ái vui vẻ với nhau, sung sướng đến quên đi mọi thứ.
Ban đầu Cố Hân còn lo sợ, e ngại vết thương của anh nhưng khi đã đ ộng tình thì dường như quên đi tất cả.
Chỉ muốn cùng anh trầm luân mà thôi, vì chuyện sống chết đã trải qua cùng nhau, Cố Hân rất sợ khi mất đi anh.
“Thật may…may mà anh vẫn còn sống”.
Cố Hân ôm lấy cổ anh mà nói.
Một lần sợ hãi đã quá đủ với cô ấy.
Thậm chí Cố Hân còn có suy nghĩ lớn mật nếu như cô ấy mang thai thì Lục Nghiên Trung sẽ không làm chuyện suy nghĩ nữa.
“Xin lỗi em”.
Lục Nghiên Trung hơi dừng lại, vén tóc của Cố Hân sang một bên.
“Để em phải lo, điều là lỗi của anh”.
“Ừm…á”.
“Hân Hân! Hân Hân”.
Lục Nghiên Trung hôn lên vành tai của cô, sau đó gọi tên cô nàng.
Anh chỉ muốn chìm đắm vào men say này mãi thôi.
Cô gái của anh.
Cảm ơn em đã đến bên anh! Cố Hân.
Trong căn phòng bệnh chứa đầy sự mê hoặc của đối phương.
- ---------------
Mặt khác mọi chuyện vẫn còn chưa giải quyết xong.
Từ Khiêm đã quyết sẽ không tha cho một ai dính líu luên quan đến chuyện này.
Đám người đã truy sát Lục Nghiên Trung thì đã được giam lại chờ anh ta xử lý sau.
Tuy đám người Lục Hà Ái đã bị bắt lại, nhưng đám người muốn giết Nghi An vẫn chưa tìm được.
Từ Khiêm không muốn tha cho cô ta dễ như vậy, nhưng vì là người họ Lục cho nên anh đã để cô ta lại cho ông bà Lục xử lý chuyện này.
Ba Lãnh cũng đã tỉnh lại.
Thấy cô bình an, ông mới nhẹ người.
Chuyện hôm đó ông nghĩ lại mà còn hoảng sợ.
Không phải ông sợ chết mà là sợ Nghi An có chuyện, chỉ trách bản thân mình không bảo vệ tốt được cô!
Chỉ là không ngờ Lạc Nhân lại độc ác như vậy, cô ta năm lần bảy lượt ấp úng chuyện mình và Từ Khiêm.
Thậm chí cô ta còn muốn hại chết Nghi An nữa, nhưng không ngờ cô lại được cứu.
Khi đó Lạc Nhân tức giận đập hết đồ đạc có trong phòng của mình.
Tiện nhân!!!
Đã bỏ tiền ra, vậy mà cũng không xử lý được nó, xem như mày mạng lớn.
Từ Khiêm đã giải quyết xong chuyện Lạc Nhân, anh đã đính chính lại việc Lục Nghi An mới là vợ anh, chứ không phải là Lạc Nhân như lời mẹ anh