“Cậu trao đổi gì với Minh Hoàng Lễ vậy?”.
Cố Minh hỏi.
“Anh ta muốn Lạc thị, vì Lạc Duy từng có ý xấu với vợ của anh ta”.
Từ Khiêm giải thích.
“Ban đầu chỉ giao ước có 30% mà thôi, nhưng mà mới đây thì anh ta lại muốn tất cả.
Tôi đã đồng ý”.
“Cái Lạc thị bé tý đó mà anh ta cũng mê à”.
Cố Minh gấp một miếng thịt cho vào miệng mình.
“Cứ tưởng Minh thị ở phía nam đủ để cho anh ta làm chủ rồi chứ”.
“Minh Hoàng Lễ ấy, từng bị chúng tôi nhắm vào”.
Trần Cảnh Hoài lại xen vào.
“Ngay cả cô gái của anh ta cũng bị quân đội để mắt đến.
Hai người họ điều là nhân vật nguy hiểm”.
“Ừm anh ta cũng không phải là người dễ để chung sống, nhưng dù sao thì Nghi An từng được cô gái đó giúp đỡ suýt bị nguy hiểm, về việc bên quân đội của cậu thì tôi sẽ không xen vào, nhưng nếu tha được thì nên bỏ qua để cô bé đó thoát một lần”.
Từ Khiêm nói.
“Tôi tự biết cách để quyết định”.
Trần Cảnh Hoài lại bật cười.
“Bên cạnh anh ta còn có Kiều Nam Cảnh, không có chuyện gì được đâu”.
Từ Khiêm cũng không nói gì thêm, biết được tay của Lục Nghiên Trung không sao nên cũng không lo lắng lắm.
Ngồi một chút thì anh hỏi xem Nghi An ở đâu, anh đưa cô về, nhưng thấy trời còn nắng quá nên thôi.
Bốn anh em họ lên thư phòng của Lục Nghiên Trung ngồi nói chuyện và bàn kế sách để xử lý chi thứ nhà họ Lục.
- ----------------
Ngồi đến chiều rồi mọi người cùng nhau ra về.
Ai về nhà nấy, nhưng duy nhất chỉ có Cố Hân là không về, cô ấy ở lại chăm Lục Nghiên Trung.
Cố Minh liếc nhìn em mình một cách bỏ ghét, Cố Hân chột dạ nấp sau lưng Lục Nghiên Trung.
“Lo mà về nhà cho anh mày nhờ”.
Cố Minh nói.
“Vâng”.
Miệng thì nói vâng, nhưng chân thì lại không nhúc nhích.
Thấy Cố Minh nhìn mình dữ quá, cuối cùng Cố Hân đưa ánh mắt sang cho Thanh Thanh.
Cứu giúp tớ với mà!!!
“Đi thôi anh”.
Thanh Thanh nắm tay của Cố Minh.
"Ừm ".
Có thể không nghe em gái, nhưng vợ nói thì phải nghe chứ.
“…”.
Cái đồ anh trai xấu xa!!!
Vì Nghi An đang mang thai, nên ba Lãnh về chăm sóc cho cô ấy.
Cố Minh vui mừng ra mặt.
Không ai làm phiền anh và Thanh Thanh rồi.
Đêm nay anh sẽ cùng Thanh Thanh tận hưởng niềm vui hai người ở phòng khách mới được.
Nụ cười trên mặt Cố Minh ngày càng đậm hẳn, Thanh Thanh nhìn một cái liền biết trong đầu anh ta đang nghĩ cái gì ngay.
Tự nhiên thấy hối hận vì đã đồng ý thân mật với anh quá đi thôi!
Chỉ cần Cố Minh ở nhà, hoặc nơi nào có hai người thôi thì Thanh Thanh đừng mong được ở không! Cô ấy bị Cố Minh trêu chọc một hồi đến khi mềm như nước thì anh mới bắt đầu vào chính tiệc.
…
Vì Lục Nghiên Trung bị thương, nên anh bị ba mẹ Lục bắt về nhà nghĩ ngơi đến khi phẫu thuật cánh tay lại thì mới tính tiếp mọi việc.
Ba mẹ Lục đương nhiên rất vui vẻ khi con trai lớn của mình có bạn gái.
Nên luôn hối thúc họ kết hôn rồi sinh ra những đứa trẻ trắng trẻo mập mạp.
Cố Hân bị trêu chọc không dám ngẩng đầu lên nhìn họ.
Trước khi kết hôn anh muốn hồi phục lại tay mình rồi mới cưới Cố Hân, ý anh đã nói rõ với ba mẹ mình cho nên không ai thay đổi được cả.
Chỉ là…lời anh hứa với cô khi còn ở trong rừng.
Nếu anh còn mạng trở về thì lập tức đưa Cố đi đăng ký kết hôn ngay.
“Chúng ta đăng ký kết hôn trước được không em”.
Khi lên phòng rồi anh nói với Cố Hân.
“Được ạ”.
Cô ấy ôm lấy hông Nghiên Trung.
“Em về nhà lấy sổ hộ khẩu rồi chúng ta đi nhé anh”.
“Em không hối hận chứ.
Tay anh đã không còn linh hoạt được nữa…em”.
“Em còn muốn sinh con cho anh nữa.” Cố Hân cắt ngang lời anh nói.
“Đừng…em còn nhỏ, tạm thời không nghĩ đến chuyện con cái”.
Thậm chí anh còn muốn được ân ái vui vẻ bên cô, có con rồi sẽ rất phiền phức, chưa kể mang thai biết bao nguy hiểm.
Lục Nghiên Trung không muốn.
Bây giờ Nghi An đã mang thai.
“Chúng ta bắt con của Nghi An về nuôi nhé”.
Lục Nghiên Trung nói.
“…”.
Cố Hân mở to mắt nhìn anh, trời ạ.
“Em thích có con mà.
Bắt con của Nghi An về nuôi cho nhanh”.
“Điên hả”.
Cố Hân buông anh ra, mắng cho vài câu! “Chắc thầy Từ cho anh bắt về à!”.
Người này nghĩ gì vậy trời ơi! Con của người ta mà nói bắt là bắt? Nuôi là nuôi!
“Vậy thì tạm thời không bắt”.
Lục Nghiên Trung nói.
“Để An An sinh ra đã, em thích thì anh sẽ bắt về”.
“…”.
Cố Hân muốn bẻ đầu anh ra xem chứa gì trong đó.
Không nói chuyện với anh nữa, cô ấy lấy quần áo đi tắm.
Mấy hôm nay Cố Hân dọn đồ đến ở, nói là dọn đồ thực ra thì do Lục Nghiên Trung mua đến.
Ngay cả đồ lót hay đồ ngủ đều do anh chọn.
“Tắm ch ung nhé em”.
Lục Nghiên Trung vừa cởi áo mình anh vừa nói.
“Cút”.
Cố Hân quay đầu liếc anh một cái.
“Anh mà vào thì cút luôn cho em”.
Rầm!
Tiếng đóng cửa không hề nhẹ.
Ha ha! Giận rồi à! Lục Nghiên Trung cười, anh lấy quần áo đi sang phòng khách tắm.
Khi anh tắm xong thì Cố Hân cũng mới tắm xong.
Cố Hân mặc trên người một chiếc váy ngủ màu hồng phấn, còn không mặc áo lót.
Hai quả đầy đặn lại hiện lên.
Cô ấy đang lau tóc mình.
Lục Nghiên Trung giúp cô sấy tóc, Cố Hân ngồi lên đùi anh.
“Thơm thật”.
Lục Nghiên