“Từ phu nhân! Tôi có hay không, cũng không đến lượt bà ở đây trách mắng”.
Nghi An chặt cá ra làm mấy khúc.
Phập
Phập.
Mũi dao liên tục được cắm xuống, như muốn trút giận vô nó.
“Sao nào! Cô thất vọng lắm đúng không? Từ một thiên kim tiểu thư giờ không còn gì cả.
Nên cố gắng bám víu vào Từ Khiêm đúng không.” Châm ngôn của bà ta, chỉ là không ai vừa mắt cả, chỉ có môn đăng hộ đối mới xứng đáng với Từ Khiêm.
Ngoài ra chỉ là hạt cát mà thôi.
Cho nên bà ta tin chắc Nghi An chỉ muốn bám vào con trai bà ta mà thôi.
“Đúng vậy! Tôi thất vọng vô cùng, thất vọng vì sao khi đó không lấy hết tiền của nhà họ Lục, rồi của Từ Khiêm sau đó trốn đi với nhân tình thật xa”.
Nghi An hừ một tiếng.
“Thậm chí tôi còn muốn lấy hết mọi thứ của bà”.
Phập!
“Cô…cô…đồ lẳng lơ, đồ khốn nạn”.
Phập!
Phập!
Bà ta biết ngay mà, loại người như cô ta thì đàng hoàng gì đâu.
Cho nên vô cùng căm ghét Lục Nghi An.
À không, bây giờ là Lãnh Nghi An mới đúng chứ.
Hừ.
Đồ khốn.
“Cô nên về với người cha nghèo của cô thì đúng hơn, ở đây vốn không có chổ cho cô”.
“Bà có đẻ hay nuôi tôi ngày nào không? Hay thậm chí bà có cho tôi được một ngàn nào không? Ba tôi nghèo thì đã sao? Liên quan quái gì đến bà?”.
Nghi An nhìn bà ta nói thêm một câu chí mạng.
“Nói tôi nghèo thì nên xem lại bản thân bà đi? Hơn ai.”
“Mày…”.
Bà ta chỉ chỉ run tay vào Nghi An.
Đây chính là vết thương lòng của bà ta.
Không ngờ…con khốn này…
Xoảng!
Nghi An ném con dao vào trong bồn rửa chén, sau đó lau tay rồi đi ra ngoài.
Khi đi ra thì gặp Từ Khiêm đang đứng bên ngoài cùng với ba anh.
Nếu như lúc trước Từ Khiêm đồng ý chia tay thì Nghi An không trách mắng gì anh đâu.
Tội tình gì phải đâm đầu vào gia đình này!
Nghi An chưa bao giờ chịu thiệt cho dù là một ai cả.
Cho dù là Từ Khiêm đôi lúc Nghi An cũng không nhường nhịn anh.
“Khi đi bà nói với tôi thế nào? Bây giờ lại làm cái gì? Đáng lý tôi không nên đi cùng với bà đến đây.
Còn không chịu đi về đi”.
Ông Từ trước nay luôn ăn nói nhỏ nhẹ, mọi chuyện điều không muốn làm lớn lên, nhưng khi chứng kiến vợ mình nói chuyện với Nghi An thì thật sự không chịu được.
Con bé nói rất đúng, bà chỉ là mẹ chồng mà thôi đâu có nuôi nó được ngày nào.
Thì lấy gì có tư cách để mắng chửi.
Sao trước nay ông không thấy bà trọng giàu khinh nghèo?
Bây giờ lại đi khi dễ một cô gái.
Đã vậy còn là con dâu của họ.
Không nhắc đến trong bụng Nghi An có con của Từ Khiêm, nhưng chỉ vì chuyện này mà anh đã rời nhà đi, mọi chuyện ở công ty cũng ném một xó.
Điều này chứng tỏ với Nghi An vô cùng quan trọng với anh.
“Ông không nghe nó nói với tôi thế nào sao.
Cái thứ chưa chồng mà chửa như nó thì đàng hoàng gì! Không nghĩ xem ba nó cũng có cần nó đâu”.
Bốp!
Ông Từ tát bà một bạt tai không chút do dự, bà ta ôm mặt mình sững sờ nhìn ông.
Ngay cả Nghi An cũng không tin được.
“Tôi nói cái gì sai? Ông có chắc đây chính là cháu của ông không? Ông có biết nó là loại người gì không mà đánh tôi hả”.
Bà ta gào lên.
“Cái thứ như nó mà hai cha con ông lại đánh tôi hả”.
“Bà mà nói thêm một câu nữa, thì chúng ta ly hôn đi”.
Sau đó ông rời đi.
“Ông…ông nói cái gì hả”.
Ly hôn? Chính miệng ông nói ra hai từ đó với bà! Chỉ vì con khốn này.
“Đứng lại đó cho tôi”.
Bà ta đuổi theo ông, Từ Khiêm sợ bà lại làm hại Nghi An cho nên ôm lấy Nghi An.
Nói đúng ra mọi chuyện đều do anh cả, nếu như anh không [email protected] muốn của bản thân thì…Từ Khiêm sờ bụng cô.
“Để em chịu thiệt rồi”.
“Không sao”.
Nghi An cũng không để bụng chuyện đó trong lòng.
Mang thai được thì tốt, chỉ sợ cả đời cũng không có con mà thôi.
Trước hay sao gì cũng có sao? Thời đại nào rồi.
Chỉ là mang thai thôi mà, có gì to tát đâu? Mà mọi người lại làm quá lên.
Cô thấy Trần phu nhân cũng có phản đối chuyện Giản Ái mang thai đâu.
Chẳng qua là Từ phu nhân không thích Nghi An nên mới gây khó dễ như vậy mà thôi.
Bà ta muốn cho con trai mình có được một người vợ tốt, một mối hôn nhân đẹp thì mới xứng với anh.
Cuối cùng thì bà ta cũng không yêu thương gì anh cả, chỉ yêu thương bản thân mình mà thôi.
Từ Khiêm chẳng qua cũng chỉ là một con cờ để một người tăng bốc lên mà thôi.
Bữa cơm không vui vẻ đã được xảy ra, ngay cả nấu cơm Nghi An cũng không có hứng thú chút nào.
Cuối cùng thì để cho Từ Khiêm nấu ăn, vì Nghi An không muốn đi ăn ngoài, mắc công lại gặp những chuyện không vui.
Nên vẫn ở nhà thì hơn.
Từ