Cuối cùng Lạc Nhân vẫn phải đi đến khách sạn theo ý muốn của Giang Tuyên.
“Em mê người như vậy, khiến tôi không thể quên được”.
Giang Tuyên vừa ra vào vừa nói.
“Thậm chí khi tôi làm với người khác cũng gọi tên em”.
Giọng hắn trầm ấm.
Nhưng Lạc Nhân vô cùng căm ghét hắn.
Chỉ muốn hắn làm xong rồi buông tha mà thôi.
“Anh buông tha cho tôi đi, Giang Tuyên! Coi như tôi cầu xin anh”.
Lạc Nhân chỉ muốn yên thân mà thôi.
Nhà họ Lạc không còn chổ cho cô ta nữa, Giang Tuyên chỉ muốn cùng cô ta chơi đùa, chắc chắn sẽ không lấy mình.
Lạc Nhân cũng không muốn lấy hắn.
Đó là chổ chết cô ta sẽ không đâm đầu vào nơi hố sâu vực thẩm đó.
“Chẳng phải chúng ta hoà hợp lắm sao.
Đổi tư thế đi”.
Hắn rút ra rồi nói với Lạc Nhân.
Cô ta xoay người lại, quỳ xuống giường, hai tay chống dưới nệm.
Mông đưa lên cao.
Để hắn ra vào từ phía sau.
“A…”.
Lạc Nhân không nhịn được mà kêu lên một tiếng.
Thật sự, làm với nhiều người như vậy, cũng chỉ có mình Giang Tuyên làm cho cô ta thoải mái và sung sướng nhất.
Hắn luôn biết điểm nhạy cảm của Lạc Nhân, cho nên cô ta rất thích.
“Lên đ.ỉnh rồi sao”.
Hắn biết mà.
“Đừng lo, tôi chỉ làm em như bạn tình thôi”.
“Tôi…a…sẽ dâng người mới lên cho anh, rất hợp ý anh…a…”.
Lạc Nhân đã tính rồi, ném Lục Nghi An cho Giang Tuyên, tiện thể trả được thù, cũng diệt được luôn hắn.
“Ai thế! Em muốn đưa ai cho tôi hả”.
Hắn ưỡn hông đâm vào thật sâu, Lạc Nhân run lên, nước x.uân chảy ra rất nhiều.
Lạc Nhân bị hắn đâm cho đến phát s.ướng giọng nói cũng mất đi.
Chỉ biết rên rỉ một cách d.âm d.ục.
Giang Tuyên xem như không có gì, với ai cũng vậy, trừ khi hắn chán thì mới tha cho Lạc Nhân, bao nhiêu người cũng chỉ có mình ả làm cho hắn lên tận trời xanh.
Làm sao hắn buông tha được, thậm chí nếu sao này cô ta mà kết hôn, hắn cũng sẽ tìm mọi cách để biến cô ta thành món đồ chơi của hắn mà thôi.
Giang Tuyên đúng là không có ý định tha cho Lạc Nhân trừ khi đời này có một người hơn cô ta.
Nhưng kiếm ở đâu ra đây chứ.
…
Trải qua rất lâu, rất lâu…hắn ta đã ra rất nhiều lần, vuốt v e lưng của Lạc Nhân một cách thoải mái.
“Nói đi”.
Hắn bật lửa hút thuốc.
“Muốn đưa ai cho tôi”.
Hắn phả khói vào ngực của Lạc Nhân.
“Đây”.
Lạc Nhân lấy ra một tấm ảnh của Lục Nghi An.
Giang Tuyên liếc sơ ảnh, rồi hơi ngạc nhiên.
Ánh mắt hơi tối lại.
Rồi lại nhìn Lạc Nhân.
“Cô ta hiện tại đang là bạn gái của Từ Khiêm! Và đang mang thai, tôi muốn anh chơi cô ta đến chết thì thôi”.
Lạc Nhân nghiến răng mình, lần này cô ta muốn dựa vào Giang Tuyên mà triệt để hạ bệ Nghi An đó.
Sẽ không tha cho cô ta, vì dám cướp đi Từ Khiêm, cho nên sẽ không tha.
Những gì Nghi An đang có thì cô ta nhất định phá hoại mọi chuyện.
“Lục Nghi An”.
Giang Tuyên nhìn hình hơi ngẩng ngơ.
Cô gái trong ảnh cười rất tươi, nụ cười sáng chói, một nụ cười của sự nhiệt huyết.
Bên cạnh cô chính là Từ Khiêm, họ chụp ảnh ở núi Phú Sĩ, người nam nhìn Nghi An ánh mắt chứa chan yêu thương.
Thì ra…cô yêu đương chính là như vậy.
Giang Tuyên nhìn Lạc Nhân chỉ cười, sao đó không nói gì.
Hắn lấy quần áo mặc vào rồi rời khỏi khách sạn.
“Cô ta ở đại học K”.
Lạc Nhân nói lớn.
Hắn gật đầu, rồi rời đi rất nhanh.
Nhanh đến mức Lạc Nhân nghĩ mình đã chiến thắng, lần này nhất định sẽ hạ bệ được Lục Nghi An đó!
“Lạc Nhân, Lạc Nhân”.
Từ phu nhân gọi mấy lần.
“À dạ”.
Lạc Nhân mỉm cười nhìn bà, sau đó vội ném quá khứ đã qua đi thật nhanh.
Ở đây không phải nước ngoài nên cô ta không sợ, cho nên cứ thoải mái mà thôi.
Vài ngày nữa là đến tiệc nhà họ Lâm rồi, khi đó Giang Tuyên nhất định sẽ xuất hiện và sẽ chơi chết Lục Nghi An đó.
Lạc Nhân có chút phấn khởi khi trong chờ chuyện vui.
“Phải chi Từ Khiêm yêu thích cháu thì hay biết mấy, nó bị con hồ ly tinh đó mê hoặc rồi”.
Từ phu nhân tức giận mà nói.
Lục Nghi An đó có gì hay đâu chứ, tại sao con trai bà lại mê nó như vậy.
Một đứa con gái xấu xa như nó thì có gì tốt chứ.
Quen Lạc Nhân có phải tốt hơn không, tài giỏi, lại xinh đẹp.
Còn hơn đi quen loại người không biết làm gì cả.
Cô ta chính là một bông hoa không đáng giá.
Hai người họ vừa ăn cơm, vừa cười nói rất vui vẻ.
- -----------
Đêm tối.
Nghi An nằm trên giường đọc sách.
“Anh dạy mấy môn vậy anh”.
Nghi An không tin anh chỉ dạy một môn đâu! Nhưng mà…biết anh sẽ không nói nhưng Nghi An vẫn muốn hỏi.
“Bí mật.” Từ Khiêm chỉ cười.
Không nói gì thêm.
Nói ra lại không vui.
Chỉ chờ cho cô một bất ngờ mà thôi.
Nghi An biễu môi mình, không nói thì thôi.
Ai mà thèm.
Xì!
Oáp! Mà buồn ngủ quá đi thôi, cho nên đã đi ngủ trước.
Vì trời vẫn còn sớm, Từ Khiêm vẫn chưa muốn ngủ nên đã thức một chút.
Tít.
Điện thoại báo anh có tin nhắn.
Là số lạ.
Từ Khiêm vốn không