Đến trưa nay thì gặp lại cậu bạn đó, cậu đó định trốn đi nhưng nghĩ lại nên thôi.
Nên đã cùng Cố Hân nói vài câu với nhau.
Cũng biết được Cố Hân không phải là người hay nhiều chuyện, nên rất yên tâm.
Không ngờ bị Lục Nghiên Trung ghen tuông vớ vẩn.
Cố Hân nói đúng, nếu cô ấy muốn quen ai thì sẽ không đến lượt anh quen đâu.
Mà cũng không sao.
Anh sẽ ra sức khi ở trên giường, sẽ cho cô biết ai mới là người cho cô sung sướng khi ở trên giường.
Khi ra về, Cố Hân đi toilet cho nên Lục Nghiên Trung đứng đợi.
Lúc đi ra thì gặp Khanh Từ đang đứng nói chuyện với anh.
Lại có người câu dẫn đàn ông của bà!
“Anh ơi~~”.
Cố Hân gọi một cách đầy ngọt ngào.
“…”.
Lục Nghiên Trung nghe tiếng gọi đó thì cả người nóng lên.
“…”.
Khanh Từ thì mắng thầm đồ lẳng lơ.
“Anh nói chuyện với ai thế ạ~~.
Em đứng đợi anh lâu ơi là lâu”.
“Ừm! Chúng ta đi thôi”.
Ở lâu thêm chắc chắn anh sẽ nổ tung đến điên luôn.
Phải đi ngay! Đi ngay lập tức.
Không đợi Cố Hân trả lời đã bị anh ôm đi thật nhanh.
Chỉ thiếu điều là bế cô lên mà thôi.
“…”.
Khanh Từ bị bỏ lại.
Đi ra đến bãi đỗ xe, Lục Nghiên Trung lại đè Cố Hân ở ghế lái mà hôn.
Anh còn nhấc người cô lên, kéo về phía ghế phụ làm cô ngồi lên đùi anh.
“Gọi lại anh một lần nữa đi”.
“Hả?”.
Cố Hân nhìn anh không hiểu anh nói gì.
Gọi cái gì mới được chứ! Nói khơi khơi ai mà hiểu? Với lại, trông anh như đang động d*c rồi.
Nên Cố rất biết thân phận của mình không dám nhúc nhích lung tung mọi nơi.
Sợ anh lại thèm muốn thêm một lần nữa.
Số lần ân ái của họ ở ngoài còn nhiều hơn ở nhà, lúc trước còn ngại chứ bây giờ Cố Hân gan lỳ hơn nhiều rồi.
Lục Nghiên Trung chỉ cười cười, sao đó mò đến quần áo của Cố Hân.
Nhưng bị cô ngăn lại.
“Đừng mà…”.
Nơi đây là bãi đậu xe! Không lẽ anh định làm ở đây luôn à.
Anh không sợ bị phát hiện nhưng mình sợ mà, không được đâu!
“Anh ơi~~”.
Cố Hân gọi.
“Ngoan lắm.
Về nhà lại tiếp tục”.
Lục Nghiên Trung bế cô ngồi lại ghế lái.
Cố Hân lái xe rời đi.
- ----------
Tại nhà của Từ Khiêm.
“Hả? Giang Tuyên”.
Nghi An lặp lại lời anh nói? Sao đó thì lắc đầu.
Vốn dĩ anh muốn hỏi xem cô có biết người tên Giang Tuyên đó không, nhưng xem ra Nghi An không biết thật.
Anh cũng hết cách rồi.
“A đúng rồi! Em không biết thật! Nhưng Nghi An thật sự biết mà”.
Nghi An nói, thì Từ Khiêm mới vỡ lẽ ra.
Đúng vậy.
Nghi An hiện tại được sống lại trong cơ thể của Nghi An thật sự.
Nên cô không biết là đúng rồi.
Có nhiều người Nghi An không biết nhưng chỉ cần cố gắng nhớ ra thì sẽ nhớ lại mà thôi.
Nghi An tập trung tinh thần, sau đó thì lại nhớ ra.
Nghi An trước kia đã vô tình giúp đỡ Giang Tuyên khi anh ta bị thương rất nặng, khi đó có ba mẹ Lục giúp chữa trị nữa.
Mọi chi phí nhà họ Lục điều lo cả.
Khi đó Nghi An nhớ anh ta một thân toàn là vết thương cả.
Nhưng khi đó Nghi An tính lạnh nhạt, giúp rồi thì thôi chứ không cần giúp lại.
Sau đó thì nghe ba mẹ nói anh ta đã được người nhận nuôi và đưa đi ra nước ngoài.
Cô ấy vốn không để bụng chuyện đó vào lòng cho đến khi chết đi.
Rồi vô tình Nghi An hiện tại có duyên nhập vào.
Có một sự thật là, khi anh ta bị bắt nạt, người đó lại chính là Lạc Nhân.
Cho nên anh ta vốn định không buông tha cho ả ta.
“Nhà của Lâm Tân Viễn ở phía nam có tiệc mừng thọ của bà anh ta, khi đó em đi với anh nhé”.
Từ Khiêm nói.
“Có Hà Tuyết Thanh đi nữa”.
Thấy Nghi An nhăn mặt cho nên Từ Khiêm chốt thêm một câu nữa.
Rất rõ ràng, Nghi An tươi như hoa, sau đó thì vui vẻ gật đầu.
Có em ấy thì cô sẽ đi chứ mà không có thì không đi đâu.
Mệt lắm.
Lại phiền nữa.
Cho nên cô chưa từng muốn đi đến tiệc nào với anh, toàn là Từ Khiêm đi một mình.
Nghi An trước đây dự mấy cái đó đã phát chán luôn rồi.
Bây giờ chỉ muốn nghĩ ngơi thôi.
Mọi chuyện đã có Từ Khiêm lo rồi còn gì, giờ mình chỉ cần nghe theo anh là được không cần phải lo toan trước sau.
Sau đó thì đi đến tiệc phải đối mặt và đối phó với đám người nhìn chằm vào mình như hổ đói.
Nghi An bây giờ chỉ muốn làm chuyện mình thích mà thôi.
Mọi chuyện khác sẽ ném hết cho anh.
Nghi An sẽ được thoải mái và thảnh thơi ngồi thư giản.
Sau đó đi ăn bánh uống trà với hội chị em, sống cuộc đời an nhàn như vậy là đủ.
“Mọi chuyện khi đó đã có anh, em chỉ cần hợp tác một chút, sẽ có kịch hay”.
Từ Khiêm nói.
Hả! Kịch hay! Nghi An rất thích hóng chuyện.
Từ Khiêm cũng giải thích cho Nghi An việc Lạc Nhân đã bảo Giang Tuyên hãm hại mình hôm đó.
Anh muốn lần này tương kế