“Cậu thử liên hệ với Thanh Nguyệt bên phía Minh Hoàng Lễ chưa vậy”.
Cố Minh hỏi.
“Cô ấy đang bận, nên không thể giúp đỡ, mặt khác đã nhờ họ rất nhiều.
Một hai năm cũng không sao”.
Ân tình quá lớn, lại trả không hết.
Khi cứu anh, Hà Tuyết Thanh đã giúp Cố Hân rất nhiều, nên lại không thể liên tục làm phiền người ta mãi được.
Cố Hân nghe anh nói như vậy thì mới nhớ đến, Thanh Nguyệt.
Đúng vậy.
Bên cạnh Hà Tuyết Thanh đúng là có một cô gái.
Cố Hân âm thầm tính toán liên lạc với bọn họ.
Chỉ cần anh khỏi là tốt rồi.
Có nhiều thứ đã là duyên thì sẽ gặp lại nhau, nhưng mà lần này chưa chắc bọn họ sẽ giúp đỡ mình.
Khi đó được giúp đỡ vì Lục Nghiên Trung từng giúp Minh Hoàng Lễ một lần, người ta cũng đã trả lại rồi.
Bây giờ làm phiền nữa, xem ra lại không ổn.
Nhưng Cố Hân không muốn anh đau đớn, cuối cùng hạ quyết tâm sẽ đi tìm người một lần nữa.
Cầu may giúp cho Lục Nghiên Trung.
“Em nghĩ gì vậy.
Mọi người về rồi”.
Lục Nghiên Trung hỏi Cố Hân.
“Em muốn được ở với anh thôi”.
Cố Hân cười, sau đó thì vào thang máy để lên tầng khách sạn.
Cố Minh đưa ba cô nàng về.
Cho nên để cho hai người họ về sau.
Lục Nghiên Trung cười.
Họ ôm nhau đi về phòng khách sạn.
Đương nhiên là không thể thiếu được một màn ân ái đầy nóng bỏng của hai người.
Đến khi vào buổi học, cũng không thấy Cố Hân xuất hiện.
Mọi người điều biết chuyện gì đã xảy ra nên không làm phiền họ vui vẻ với nhau.
Cố Hân bị anh làm đến mức mệt mỏi, chỉ muốn được nằm nghĩ ngơi, không thèm nhúc nhích.
Cả người nằm úp, chăn thì được đắp hờ mà thôi.
Quá mệt mỏi.
“Nóng”.
Cố Hân khẽ than.
Lục Nghiên Trung thấy vậy thì chỉnh lại nhiệt độ của đi điều hoà.
Sau đó lại mò đến bên cô.
Không ngừng hít hà sờ mó.
Anh hất tung chăn ra, hôn từ trên lưng xuống đến bên chân cô.
Nơi nào anh cũng hôn qua.
Đặc biệt là vùng mông của Cố Hân, nơi đó rất tròn trịa.
Lục Nghiên Trung chỉ được muốn ở trên thân xác của cô mãi thôi.
“Muốn làm em, muốn em”.
Lục Nghiên Trung đỡ Cố Hân nằm xuống, mông được anh giữ lại.
“Ừm…”.
Cố Hân nhích đến vị trí thoải mái nhất, sau đó thì gật đầu bảo anh tiếp tục làm mình.
Lục Nghiên Trung được như ý nguyện, khoé môi lại nhếch lên, mấy hôm nay là ngày an toàn của Cố Hân nên anh không dùng bao.
Anh chỉnh vị trí để mình đâm vào cô.
“A…”.
Cả hai cùng rên lên.
Quá thoải mái.
Ban đầu thì anh rất nhẹ nhàng, sau đó thì lại nhanh, từ nông đến vào rất sâu.
Anh đâm vào mấy cú liên tiếp, Cố Hân không ngừng rên la.
Đã vừa làm, nhưng anh dường như lại không biết mệt mỏi.
Những âm thanh của Cố Hân phát ra, khiến cho anh nghe thật bắt tai.
Cuộc ân ái lại được diễn ra một lần nữa.
Lục Nghiên Trung từ trong tư thế phía sau, nhìn rất rõ h.oa h.uyệt của Cố Hân một màu đỏ tươi, nơi đó lại không ngừng rơi ra những giọt nước lấp lánh.
Nơi đó của cô nuốt trọn thứ thứ đó của anh, khi anh rút ra nó kéo theo những dòng chất đục từ trong Cố Hân, sau đó lại đâm vào.
Anh k1ch thích vô cùng, nên động tác đâm vào thật sâu lại rút ra toàn bộ để nhìn thấy nơi [email protected] hoan của họ.
Rất đẹp.
Đẹp đến mức anh không thể dừng lại những động tác của mình trên cơ thể của Cố Hân.
“Hân Hân, bên trong em…thật tuyệt vời…nó như muốn lấy mạng của anh rồi”.
Lục Nghiên Trung vừa ra vào, vừa nói bên tai của Cố Hân những lời hoa mĩ, Cố Hân thật sự rất tuyệt vời.
Lưỡi anh di chuyển qua lại trên lưng của cô, anh nắm hông cô để được đi vào sâu thêm.
Sâu vào thêm bao nhiêu cũng không đủ đối với [email protected] muốn của anh.
“A…sướng quá… a…”.
Lục Nghiên Trung vừa đâm chọc vừa x0a nắn khiến cho hạ [email protected] của Cố Hân không ngừng phát ra d.âm d.ịch, còn rơi xuống rất nhiều.
“Em thật mê người…Hân Hân.
Anh sẽ cho em sướng đến phát điên”.
Họ đã làm rất nhiều lần, cũng rất nhiều tư thế khác nhau, nhưng tư thế ra vào phía sau này, cả hai điều rất thích, vì nó đâm vào rất sâu, sâu đến mức khiến cho Cố Hân đạt [email protected] trào liên tiếp nhiều lần.
Cả người của Cố Hân dần mất sức, gục xuống giường hết cả.
Nhưng anh vẫn luận động không hề biết mệt mỏi.
Thậm chí còn rất hăng say.
“Sướng không em…chứ anh thì rất sướng…”.
Sướng đến mức chỉ muốn ngày ngày được làm em, làm em bất kể ngày đêm.
Chỉ cần nghĩ đến là anh lại muốn làm, làm Cố Hân bất kể lúc nào.
“A…a…a…a…”.
“Sướng…anh Nghiên Trung…a…”.
“Sâu hơn…sâu hơn nữa”.
Cố Hân cổ vũ anh làm nhanh hơn, thậm chí còn mạnh hơn.
Bạch bạch bạch.
“Sâu nữa không em”.
“A…nữa…làm em đi anh ơi~~ làm em…a… ưm…”.
“Đêm nay anh sẽ làm em, đừng mong thoát được anh”.
“A… đừng…mệt lắm…a…aaaaa”.
Bị đâm đ ến mức tinh thần trống rỗng, Cố Hân gục ngã mọi thứ.
Lục Nghiên Trung b ắn ra.
Cố Hân được tha mạng không ngừng th ở dốc.
Mồ hôi nhễ nhại khắp cả người.
Nơi hoa tâm đó, co rút dữ dội, nước xuân rơi ra rất nhiều.
Nhiều đến mức bùng lên một mùi tanh nồng dữ dội.
“Mệt lắm…một lúc nữa đi anh…”.
Cố Hân nằm sụp xuống, phất tay đầu hàng cho số phận, nếu mà làm nữa