Anh là con trai của bà, nó phải có trách nhiệm bênh bà chứ không phải con khốn này.
Cũng tại nó, làm cho gia đình bà tan nát đi, con trai thì không quan tâm, ngay cả chồng bà cũng muốn ly hôn.
Cũng điều do nó mà ra!
Lục phu nhân đó, trước đây quyến rũ chồng bà, bà vốn đã muốn cho qua, bây giờ ngay cả con gái nuôi của bà ta cũng không tha cho con trai bà.
Gia đình họ Lục này toàn là một kẻ khốn cả.
Không có ai là người tốt.
“Đi về.
Đi về cho tôi”.
Ba Từ kéo tay bà về, bà ta vùng vằng không muốn đi, cuối cùng bị c.ưỡng ép rời khỏi căn nhà này.
“Lục Nghi An! Con khốn nhà mày, mày hại vợ chồng tao ly hôn, mày hại con trai tao phải từ mặt tao, con khốn, mày sẽ ch.ết không được yên thân đâu”.
“Im đi”.
Ông Từ bịt miệng bà ta lại, không ngờ bị cắn cho một cái rõ đau rồi phải buông bà ra.
“Con tiện nhân nhà mày, đứa lớn thì quyến rũ chồng tao, đứa nhỏ thì quyến rũ con trai tao”.
“…”.
Mọi người hàng xóm đứng hóng chuyện.
“Bà nói lại một lần nữa coi”.
Ba Lục đi lại mà nói.
“Lập lại! Tôi nói bà lập lại”.
“…tôi…”.
Bà ta ấp úng không dám nói, nhưng nghĩ lại cũng do họ sai trước.
“Tôi nói không đúng sao! Vợ ông dám nói không quyến rũ chồng tôi không.
Ông có dám nói con gái nuôi của ông không quyến rũ con trai tôi không hả”.
“Bà câm miệng lại đi”.
Ba Từ kéo bà rời đi.
“Quyến rũ! Bà đang nói vợ tôi hay là đang nói chính bà vậy? Bà còn nhớ hay đã quên.
Có cần tôi nói lại cho bà biết không”.
Ông Lục lên tiếng, giọng ông không nóng cũng không lạnh.
Vẫn luôn nói chuyện nhẹ nhàng.
Cố Hân thấy vậy thì khều Thanh Thanh đi vào nhà, cũng bế theo hai em bé nhỏ rời đi.
Bọn chúng nghe tiếng hét lớn thì bật khóc, vẫn còn nhỏ để nghe những lời la lối này.
Dù sao đây cũng là chuyện nhà, sớm muộn gì bọn họ cũng biết, giờ quan trọng nhất chính là trong em bé nhỏ này.
Nghi An không ngờ chuyện lại như vậy, nhìn mẹ Lục đang nhìn họ với ánh mắt bình thản, thậm chí bà còn che miệng ngáp một cái.
“…”.
Lục Nghi An.
Ừm! Mẹ cũng bình thản thật.
Bà ta im lặng, cũng run run những lời ông nói.
“Xem ra bà đã quên rồi, để tôi nhắc cho bà nhớ vậy.” Ông rót cho mình một ly trà, ngồi xuống bàn thông thả mà uống.
“Câm miệng cho tôi”.
Bà ta gào lên.
“Sao lại câm miệng được chứ.
Vợ tôi với chồng bà vốn là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau.
Ngay cả hai gia đình luôn hối thúc họ kết hôn, gia thế, địa vị cũng điều ngang nhau”.
Ông nhìn bà ta, khoé môi nhếch lên.
“Vô tình bà lại ngưỡng mộ Từ Nam, khiến cho mối nhân duyên này lại không thành đôi được.”
“Im miệng”.
“Bà chia cắt uyên ương vào hai mươi năm trước, sau đó thì hai mươi năm sau bà lại một lần nữa muốn bọn trẻ xa cách”.
“Bà luôn miệng nói muốn tốt cho con trai, tốt cho gia đình, nhưng bà lại quên rồi, họ Từ các người vốn dĩ đã loạn từ trong ra ngoài”.
“Bà nói con gái tôi chưa chồng mà đã có thai? Vậy bà thì sao?”.
Ông cười nhạt.
Nâng mắt nhìn bà Từ.
“Bà lại quên rồi”.
“Chỉ khổ cho Từ Nam, về già vẫn không được yên thân”.
Ông khẽ lắc đầu.
“Cút ra khỏi nơi này”.
Ông chỉ tay ra cửa.
“Ông lấy cái quyền gì mà dám đuổi tôi đi hả? Con gái của ông thì đã sao! Cháu của ông thì sao! Đừng mong nó mang họ Từ”.
Bà ta nhìn ông Lục.
“Đừng hòng”.
“Ờ”.
Ông Lục bình tĩnh vô cùng.
“Một đứa mang họ Lục, một đứa mang họ Lãnh.
Họ Từ của bà đem về đi”.
“…”.
Bà ta không ngờ đến việc này, ai mà không muốn cho con mình theo họ cha chứ.
“Lục An Nghiêm, Lãnh Nghi Niệm”.
Ông Lục cất lời.
“…”.
Mọi người xung quanh nhìn ông? Lộn tên rồi!
Khụ khụ! Chà~~.
Ai bảo tụi nó đặt tên khó nhớ quá.
Đâu phải tại ông, toàn bộ là Từ Khiêm mới đúng.
Ông Lục ngượng ngùng uống trà che giấu đi vẻ thất trách của mình.
Nhớ sai họ thì thôi đi, ngay cả họ Từ bên trong ông cũng ném đi!
“Lục An Nghiêm, Lãnh Nghi Niệm”.
Bà ta lập lại.
Nhìn là đủ biết xuất phát từ tên của Nghi An mà ra.
Nhớ mãi Nghi An.
Bà ta vốn không biết tên của hai đứa trẻ này là gì, nên vô cùng tin tưởng ông Lục nói.
Bà ta từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, Nghi An đã từng nói không cho con theo họ Từ Khiêm thì là có thật.
Nói được thì làm được, bà ta cũng nghĩ nó chỉ nói nhất thời mà thôi.
Mà như vậy cũng tốt.
Nếu đã như vậy thì hai đứa nhỏ nhất định không phải của Từ Khiêm, bà sẽ nhanh chóng đẩy tốc độ của Đoàn Ân Nhi mới được.
Không có hai đứa trẻ ngán