Khi nhận được hình ảnh và video, Trần Hà tức điên vô cùng, bà biết ngay mà con khốn lẳng lơ này sao mà yên phận được.
Không chừng…
Nhìn Minh Hoàng Lễ bế con, nhìn cậu nhóc yêu thích anh như vậy không chừng anh mới là ba của nó.
Người ta nói, đứa trẻ có linh tính nhất.
Bà ta liền đi đến địa điểm đó ngay muốn bắt quả tang tại trận, để xem con đ ĩ đó nó còn chối được nữa không.
Nói là làm, bà ta đi đến đó ngay.
Tuyết Thanh đi toilet xong thì lại thèm đồ cay, nên muốn đi ăn món ngon.
Nhưng Nghi An lại không muốn làm phiền họ nên không đi, hẹn hôm sau đến nhà cô chơi.
Tuyết Thanh gật đầu, Minh Hoàng Lễ cẩn thận đỡ cô rời đi.
Giữa chừng, Đoàn Ân Nhi xông ra ngăn lại.
“Con khốn kia, mày làm như vậy không sợ có lỗi với anh Từ Khiêm hả”.
“…”.
Tuyết Thanh bị mắng?
“Tránh đường”.
Minh Hoàng Lễ nhìn ả.
“Đôi gian phu d.âm phụ các người đừng mong được đi”.
Đoàn Ân Nhi xông đến, nhưng bị Kim Hà cản lại.
“Ném ả ra đường”.
“Rõ”.
Kim Hà nhận lệnh, lôi Đoàn Ân Nhi đi không chút thương tiếc.
“Lục Nghi An! Mày là con khốn, đã có chồng con mà đi ngoại tình.
Mày là đồ khốn”.
“Cô gái kia, cô bị hắn ta lừa rồi”.
“…”.
Nghi An bị mắng.
“Chị ngoại tình à”.
Tuyết Thanh lại nổi tò mò.
“Với chồng em”.
Cô chỉ Minh Hoàng Lễ.
“…”.
Minh Hoàng Lễ cạn lời.
“Bé con.
Lại nghĩ lung tung”.
“Hừm.
Em phải ở lại hóng chuyện mới được”.
Tuyết Thanh đi lại bàn ngồi.
“Sợ quá mà”.
“Em sợ hay là em muốn ăn bánh”.
“…”.
Ăn mới hết sợ chứ.
Tuyết Thanh đút một miếng bánh vào trong miệng anh.
Ăn đi, nói nhiều.
Anh tiện tay cắn nhẹ một cái vào ngón tay của vợ mình.
“Con khốn, mày là đồ đ.ĩ, hại mẹ anh Khiêm bị thương, còn đi ngoại tình”.
“Đồ tra nam tiện nữ”.
Hừ.
Cạch.
Bộp
Tuyết Thanh nhìn Đoàn Ân Nhi đang mắng chửi, sau đó cô đá ghế một cái.
Ưỡn bụng từ từ đi lại gần ả ta.
Như thể mày có bụng mà ưỡn như tao hông.
Minh Hoàng Lễ đương nhiên đi theo vợ mình, Nghi An lại nổi hứng tò mò nên lấy điện thoại quay lại.
“Nó là ai vậy”.
Tuyết Thanh hỏi.
“Đoàn Ân Nhi, tiểu thư nhà họ Đoàn, gia chủ là Đoàn Thế Hào thưa phu nhân”.
Một người hộ vệ đã điều tra xong báo lại ngay.
“Bảo người tên Đoàn Thế Hào đến đón con gái mình về, sau đó giải thích chuyện này cho tôi”.
“Vâng thưa lão đại”.
“Các người…”.
Đoàn Ân Nhi sợ hãi.
“Lục Nghi An, mày là đồ khốn”.
“Vả miệng”.
Tuyết Thanh cùng với Lục Nghi An lên tiếng.
Bốp
Bốp.
Đám người này chán sống rồi nên mới gây chuyện với Minh Hoàng Lễ.
Mong là mẹ anh đừng đến…nếu không.
Nghi An lo lắng nhưng cũng đã muộn rồi.
Trần Hà đi đến thấy Đoàn Ân Nhi bị đánh vội can ra, sau đó đi lại mắng chửi Nghi An một trận.
Tuyết Thanh muốn ngăn lại, nhưng Minh Hoàng Lễ lắc đầu, việc này họ đừng xen vào.
“Cái con khốn này, tao biết ngay mà không phải hạng người tốt gì mà, ban ngày ban mặt mà mày dám ngoại tình sau lưng con trai tao hả”.
“Đồ đ.ĩ.
Đồ con đ.iếm”.
“Mày mau đem cái thứ nghiệt chủng không rõ thân phận này cút khỏi nhà con trai tao”.
Bà ta gào lên, đây là giữa trên nên quán khá đông, nên đám đông có rất nhiều.
Đoạn phim được đưa lên mạng.
Từ Khiêm biết chuyện qua Kim Hà nên vội đi đến, lúc nào cũng có chuyện.
Gây với ai không gây, đi gây với đôi vợ chồng ma đầu đó làm gì chứ.
Mẹ anh cũng thật là.
Từ Khiêm càng nghĩ thì càng chạy nhanh hơn nữa.
“Bà là mẹ của anh Từ thật hả”.
Tuyết Thanh hỏi.
“Mày là ai hả.
Cút sang một bên cho tao.
Còn mày nữa, dám làm xấu mặt gia đình họ Từ tao à”.
Bà ta mắng Tuyết Thanh xong rồi sang mắng Minh Hoàng Lễ.
“Vả miệng”.
Đối với ai mắng vợ anh, anh đều không nể mặt.
Kim Hà sớm đã chướng mắt, nên đi lại, không ngờ bà ta lại ăn vạ.
“Trời ơi là trời.
Mấy người coi đi, đây là con dâu của tôi nó ngoại tình bây giờ còn để cho nhân tình đánh tôi”.
“Trời ơi”.
Hu hu.
“Xem ra là thật rồi”.
“Phải đó, nhìn anh ta hung dữ thật”.
“Nhưng không phải họ có gia đình à, nhìn cô vợ của anh ta bụng cũng to rồi”.
“Nếu đã ngoại tình không lẽ bị phát hiện thì nói ‘a tôi ngoại tình’ à”.
…
“Mà hình như, cô gái kia có chút quen”.
Một người chỉ Nghi An.
“Là vợ của Từ Khiêm.”
“Đúng vậy đó”.
“Xem anh chàng kia hung dữ, coi chừng ngoại tình thật”.
“Phải đó”.
“Đỡ em ngồi xuống đã.
Đứng mệt quá”.
Tuyết Thanh than vãn, rồi Minh Hoàng Lễ đỡ cô lại ghế ngồi.
Đưa nước cho cô uống.
“Nóng”.
“Nhanh mát lại thôi”.
Minh Hoàng Lễ lau vết mồ