Cũng từ hôm đó, Đoàn Ân Nhi lên kế hoạch khác, cô ta nhiều lần giả bộ dường như vô tình gặp Cố Minh bên đường hay là hộp đêm.
“Ả đến kìa”.
Thanh Thanh nói với Cố Minh.
“Em mà có mạnh tay thì anh không được mắng em đó.”
“….”.
Cố Minh.
Hậm hực không vui.
“Có phải không? Em nói đi”.
Cố Minh hoà nhập vào vở kịch.
“Anh nó điêu cái gì đó hả? Em với thầy ấy không có gì cả”.
Thanh Thanh nắm lấy tay anh nhưng bị Cố Minh gạt ra.
“Anh phải tin em”.
“Tin? Chứng cứ rõ ràng ra đó”.
Anh chỉ vào vài tấm ảnh, Đoàn Ân Nhi liếc mắt thì thấy là ảnh của Thanh Thanh và Từ Khiêm đang đi ăn cười nói vui vẻ với nhau.
“Cậu ta hơn anh ở chổ nào? Anh cho em mọi thứ em vẫn chưa hài lòng hả”.
“Hu hu…”.
Thanh Thanh ôm mặt khóc.
“Cố Minh, không phải như vậy đâu mà…”.
“Em im đi! Thanh Thanh! Tôi đã tin lầm em rồi.
Chúng ta chia tay đi”.
“Không”.
Thanh Thanh bật dậy.
“Em không đồng ý, Cố Minh chúng ta sắp cưới rồi”.
“Em vốn không xứng với tôi”.
Sau đó anh chỉnh áo đứng dậy.
“Cố Minh! Anh đứng lại đó”.
Thanh Thanh đuổi theo nhưng bị Đoàn Ân Nhi ngăn lại.
“Anh ấy đã chia tay với cô rồi.
Mình đi thôi anh”.
“Cố Minh!!! Cái đồ tồi”.
Bốp.
Thanh Thanh dùng hết sức tát cho Cố Minh một cái bạt tai thật mạnh.
In năm dấu tay lên đó.
“Hai người… hai người….”.
“Cái ả điên này”.
Đoàn Ân Nhi cũng ngạc nhiên không kém.
“Anh có sao không”.
“….”.
Thanh Thanh nhìn thấy rõ ràng con khốn đó ôm Cố Minh, còn sờ anh nữa.
Mẹ nó!
Cố Minh lắc đầu bỏ tay của Đoàn Ân Nhi ra khỏi mặt mình.
“Tôi để lại căn nhà đó cho em, xem như em đi theo tôi bao nhiêu năm nay”.
Rồi Cố Minh bỏ đi.
“Phí chia tay đâu?”.
Thanh Thanh chặn anh lại chìa tay đòi tiền.
“Tôi theo anh ba năm, ít nhất tôi cũng phải có tiền”.
“….”.
Không phải anh đã đưa hết tiền cho cô rồi à? Anh làm gì còn tiền nữa chứ? Cố Minh chỉ muốn đè làm chết cô mà thôi.
“Căn nhà đó là đủ với em rồi, tôi nghĩ Lục gia cũng không nghèo đến như vậy đâu chứ”.
“Anh….”.
Hai mắt Thanh Thanh đẫm lệ.
Đoàn Ân Nhi chứng kiến cảnh đó thì vội kéo Cố Minh rời đi, như thể sợ họ sẽ nối lại tình với nhau.
Hu hu…
Hu hu
Tiếng khóc của Thanh Thanh vọng khắp quán ăn đó, mọi người chỉ biết một cô gái bị bạn trai bỏ rơi, khom người khóc như mưa.
Nhưng khi không thấy được, khoé môi Thanh Thanh lại mỉm cười.
Khóc mệt chết đi được!
Lúc này, bên trong một phòng bao đoàn người Từ Khiêm điều có mặt đầy đủ để chứng kiến cảnh này.
“Sắp tới là Lục Nghiên Trung tìm đến Cố Minh để tính sổ”.
Trần Cảnh Hoài chỉ đạo.
“Được”.
“Sao đó là phiên Lục Nghiên Trung và Cố Hân gây với nhau vì chuyện của anh trai em gái mình”.
Từ Khiêm chỉ vào trong kịch bản.
“Cảnh sau đó là tôi và Trần Cảnh Hoài sẽ đi tìm Cố Minh để nói chuyện”.
“Được.”
Kịch bản kế hoạch đều được anh lên rất kỹ càng.
Tuyệt đối cho Đoàn Ân Nhi tin tưởng lấy.
--------
Sâng hôm đó.
Tại sảnh công ty Cố thị.
Lục Nghiên Trung mặt mày hầm hầm đi đến tìm Cố Minh, thì thấy anh đang đi với Đoàn Ân Nhi.
Không nói không rằng, anh lao đến đánh đá liên tục vào Cố Minh.
Làm cho Cố Minh chỉ biết đỡ lấy.
“Bảo vệ đâu”.
Đoàn Ân Nhi hét lên.
“Đưa cái tên điên này ra ngoài cho tôi”.
“Thằng khốn”.
Anh kéo áo của Cố Minh.
“Sao mày dám làm vậy với em gái tao hả.
Thằng chó này”.
Bụp
Bụp.
Bảo vệ chạy đến, vội can hai người họ ra.
Nhưng Lục Nghiên Trung như lên cơn chỉ biết quơ tay múa chân đấm đá về phía anh.
“Đồ chó! Tại sao hả”.
“Em gái tao làm gì sai mà mày lại đối xử vậy hả”.
“Buông tôi ra”.
“Mẹ nó”.
Cố Minh lau vết máu bên miệng mình.
Đã bảo đánh nhẹ mà.
Có cần đánh anh đến chảy máu luôn không vậy chứ.
Anh em gì cái chó này nữa.
“Cố Minh.
Mày giải thích cho tao”.
“Về nhà rồi hỏi cô ta đi.
Xem em gái của các người đã làm cái gì lén lút sau lưng Cố Minh”.
Đoàn Ân Nhi đau lòng cho Cố Minh bị đánh.
“Cô…cậu vì ả này…dám bỏ rơi em ấy”.
Lục Nghiên Trung chỉ vào Đoàn Ân Nhi.
“Cậu điên rồi đúng không? Cố Minh!”.
Lục Nghiên Trung gào lên.
Hét lớn vào mặt Cố Minh.
“Vẫn còn tốt hơn so với em gái của cậu.
Hừ”.
Cố Minh mỉm cười.
“Về hỏi xem cô ta đã làm gì với Từ Khiêm.
Nơi này không hoang nghênh cậu.
Cút”.
“Người đâu”.
“Có.”.
“Đám người họ Lục mà đến, ai mà để cho họ vào thì chuẩn bị mà thôi việc đi”.
“Cố Minh…cậu dám”.
“Ông đây quanh minh chính đại quen, rồi bị cô ta cho mọc sừng”.
Cố Minh nhận lấy khăn giấy của Đoàn Ân Nhi đưa rồi cảm ơn một tiếng.
Đoàn Ân Nhi e thẹn mỉm cười.
“…”.
Cố Minh.
“…”.
Lục Nghiên Trung.
Lau tay chân mình xong, Cố Minh vứt vào mặt Lục Nghiên Trung rồi đi cùng với Đoàn Ân Nhi.
Mặc cho Lục Nghiên Trung kêu gào.
Nhưng vẫn không ai nghe.
Sự việc này cũng được đăng lên các diễn đàn mạng xã hội.
Mọi người đổ xô nhau bàn tán xôn xao.
“Trời ạ.
Chuyện gì thế này vậy chứ”.
“Phải đó, không phải họ là anh em tốt của nhau hay sao”.
“Hai gia đình cũng rất tốt, thường xuyên qua lại”.
“Lục Nghiên Trung với Cố Hân, Cố Minh