Khi đã hoàn thành xong việc học quân sự các cô chuẩn bị ra về.
Hành trang mà bọn họ đem đi chỉ có rất ít nhưng quân trang học quân sự cuối cùng bọn họ được đêm về tất cả, xem như là kỷ niệm bọn cô học quân sự!
Trải qua hơn 3 tuần tập luyện nay cuối cùng cũng được về nhà.
Ai nấy đều háo hức vui mừng.
Nhưng có thể nói người mà vui vẻ nhất là Lê Bảo Xuyến và Tần Khanh có lẽ trong 3 tuần học quân sự và mấy ngày đi thực hiện nhiệm vụ cùng nhau nên 2 người họ đã nảy sinh tình cảm thời sinh viên với nhau.
Tuy không học cùng trường nhưng họ vẫn giữ cách liên lạc với nhau.
Nếu thành đôi thì sẽ là một niềm vui với nhau, còn nếu không thì sẽ làm một đôi bạn thân của nhau.
Vũ Nam Thiên vẫn rất cảm thán tính cách tinh thần của nhóm 3 đội 2.
Nên anh đã nói với sĩ quan huấn luyện là cho anh ta đoan video mà Lục Nghi An đã thi đấu với 2 nhóm kia.
Anh ta cũng muốn học hỏi từ Lục Nghi An, không sợ gian khó hay sợ người khác cười chê vì anh là nam mà lại đi học kỹ năng từ nữ.
Anh chỉ nói một câu: Nếu ngại thì sẽ không thành công được, người tài giỏi không phân biệt nam nữ, chỉ có học hỏi bạn mới ngày càng hoàn thiện bản thân mình hơn.
Sĩ quan đã đồng ý.
Và anh ta cũng rất tuyên dương thành tích xuất sắc của Lục Nghi An trong việc thực hiện nhiệm vụ dã ngoại lần này qua các việc cô đã hướng dẫn cho các đồng chí khác bắt cá, săn bắt thỏ, bắn rắn.
Đặc biệt là trong cuộc thi đấu giữa 2 nhóm kia để dành cờ.
Cuối cùng Hoàng Giản Thế đã kêu cô biểu diễn lại một lần nữa trong việc phóng dao.
Mục tiêu là những chiếc lá được treo trên một sợi dây với yêu cầu cô đứng cách 700m.
Khi nhìn thấy những được treo mà cô chỉ nhìn lấy rồi đồng ý với yêu cầu của sĩ quan huấn luyện.
Cô đứng thẳng người nhìn vào những mục tiêu phía trước, 2 bàn tay cô xen kẽ tất cả 5 mũi dao.
Cô nhắm mắt mình lại.
2 tay cô buông xuống.
Mọi người chỉ thấy cô đột nhiên mở mắt ra và lùi về sau một bước khom người xuống một chút.
Vút!!!
Vút!!!!
Vút !!!!
Vút !!!!
Vút!!!!
Các chiếc lá lần lượt rơi xuống và cắm các mũi dao về phía vách tường!!!
Hiện trường mở to mắt mà mình vào những mũi dao mà Lục Nghi An đã xuyên qua!!!
Bốp!! Bốp !!! Bốp!!
Giỏi quá đi!
Xung quanh ai cũng vỗ tay khen lấy khen để cô, nhưng cô khoát tay ra hiệu mọi người im lặng.
Trên tay cô cầm lấy một con dao khác.
Mọi người im lặng chờ đón màn biểu diễn của cô.
Nhưng cô lại lấy một chiếc khăn tay của Lê Bảo Xuyến cô mượn rồi bịt mắt mình lại.
"....".
Hiện trường im lặng.
Phóng dao trong bịt mắt!!!
"Mọi người muốn xem một lúc 5 dao hay là lần lượt các mũi dao".
Cô lên tiếng hỏi.
"Lần lượt".
"Tất cả".
Ai nấy điều xôn xao vui vẻ!!
"Vậy phiền sĩ quan huấn luyện Hoàng Giản Thế chuẩn bị cho tôi thêm 5 mũi dao và 5 người đứng trên đó được không".
"Hả???" Hoàng Giản Thế ngạc nhiên nhìn cô.
!!! Bày trò gì nữa đây.
"Đồng chí định phóng dao về các người đó hả ".
Quá nguy hiểm.
Không được!!! Anh ta tuyệt đối không đồng ý!! "Không được".
"Được".
Vũ Nam Thiên bước ra.
Còn có Tần Khanh, Đặng Hồng Thành và Phạm Thiên, Lãnh Thanh Thanh cũng vô xùng hào hứng nên cũng tham gia.
Hoàng Giản Ái cũng muốn tham gia nhưng bị anh ba cản lại.
Cô ấm ức nhìn anh ba mình!!! Đồ cổ hủ mà!!!
"Yên tâm! Không có nguy hiểm".
Cuối cùng 5 người bọn họ để một quả táo trên đầu và đứng cách nhau một đoạn đợi cô ra tay.
Ai nấy đều hồi hộp vì Lục Nghi An lúc này đã bịt mắt lại.
"Không được".
Hoàng Giản Thế ngăn lại.
"Chúng tôi sẽ tự mình chịu trách nhiệm".
Cả 5 người bọn họ đều nói.
"Phản !!! Phản hết rồi đúng..."không...!Hoàng Giản Thế hét lên.
"Đứng im tất cả".
Lục Nghi An bỏ ngoài tay anh ta.
Cô liên tục phóng dao
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Vèo!
5 mũi dao lần lượt được phóng liên tiếp được phóng ra.
Tất cả các quả táo trên đầu họ đều được rơi xuống đất.
Woa!! Tam quan của bọn họ được mở mang rồi.
Quá xuất sắc mà..
Cả 5 người đều không hẹn nhau mà nhìn lên đầu mình không thấy quả táo đâu nữa!!! Họ nhìn ra sau lưng thì thấy đều đã rớt xuống đất và đều cùng mộ vị trí là trung tâm chính giữa quả táo.
"Á...Nghi An cậu giỏi quá đi".
Cố Hân ôm lấy cô.
"Aaaaaa".
Mọi người cũng hét lên.
Giỏi quá!!!
Hoàng Giản Thế nhìn cô , rồi lại nhìn những quả táo đó!!! Không khả khi mà!!!
"Em!" Anh ta chỉ cô.
"Tôi đứng ngay đây! Phóng dao đi".
"Hả????"
"Đây là nhiệm vụ! Nhanh lên".
Anh ta hét lên.
Hừm! Nếu mà giỏi thế này! Anh ta phải đào về quân đội mới được! Phí quá! Để cô ở ngoài quá phí!!!
"Rõ".
Mọi người buông cô ra , cô đứng vào vị trí.
"Mục tiêu của em là 800m.
Trên đầu tôi hiện tại có tất cả 3 quả táo! 2 bên vai tôi có 2 quả táo.
Em phóng dao lần lượt hoặc tất cả cùng lúc đều được.
Nếu nguy hiểm tôi sẽ tự động tránh và sẽ không làm liên luỵ đến em".
Hoàng Giản Thế nói.
Anh ta đứng thẳng người 2 tay chấp sau lưng.
Vô cùng tự tại, không sợ nguy hiểm.
Sau khi được các lính hậu cần chuẩn bị xong.
Mọi người nắm chặt tay nhau.
Hồi hộp xem cô biểu diễn.
Cô chỉ cười! Lúc này cô lùi lại thêm 100m và 1 mũi dao được cô phóng ra.
Cô phóng liên tiếp 3 mũi dao phía trên đầu anh.
Các quả táo xuyên thẳng vào tường! Cô xoay người 2 mũi dao được cô để 2 bên tay.
Phóng ra cùng một lúc.
"Hơi trật một chút.
Một quả không đúng với trung tâm.
Và một mũi dao không cắm vào quả táo." Cô tháo vải trên mặt mình xuống và nói.
Sau khi kiểm chứng tất cả thì ai cũng ngạc nhiên.
Vì cô đã nói rất đúng.
Nhưng cô đứng 800m và còn bịt mắt như vậy đã là quá giỏi.
"Nghi An cậu dạy tớ đi!" Hoàng Giản Ái ôm lấy cô mà nói.
Muốn học quá!!!
"Tớ nữa! Tớ nữa ".
Nghi An
Nghi An
Cô chỉ cười! Nhưng Hoàng Giản Thế hỏi cô có muốn vào quân đội không?
Nhưng cô lắc đầu.
Cô muốn một cuộc sống yên bình hơn, quân đội không thích hợp với cô.
Hoàng Giản Thế có chút tiếc nuối khi không đào được cô, nhưng bù lại anh ta có được đoạn video mà cô đã phóng dao ra.
Những ai muốn cần thì sẽ được gửi đến cho họ.
Từ hôm đó quân khu đặc công có thêm một môn học mới là phóng dao 800m.
Và bịt mắt lại.
----------------
Đến chiều các cô chuẩn bị đồ đạc để ra về.
Nhưng Lục Nghi An đã nói với các bạn của mình là đừng nói với anh cả cô là Từ Khiêm đến đón cô.
Bọn họ đã đồng ý.
Cuối cùng thì Từ Khiêm đã đến đón cô, cô tạm biệt mọi người rồi lên xe ra về cùng anh.
Khi chạy xe được một đoạn, anh dừng xe lại.
Ôm lấy cô ngồi lên ghế phụ!
"Sao ...anh dừng xe lại ạ".
Cô rất nhớ anh.
"Muốn hôn em".
Nói rồi anh hôn lấy môi cô.
Hôn thật sâu.
Cô cũng vòng tay qua ôm lấy cổ anh.
Cả 2 chìm đắm vào nụ hôn sau bao ngày xa cách nhau.
Anh tách môi răng cô ra, khuấy đảo trong đó.
Càng hôn cô anh càng mất tự chủ! Tay anh lần mò đến sau lưng cô.
Chạm đến mép áo lót của cô.
Anh cởi móc khoá đó ra.
"Ưm".
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Anh cởi từng cúc áo của cô ra.
Anh hôn lên vành tai của cô.
Anh hôn đến đâu cô khó chịu đến đó.
Cô túm chặt lấy áo của anh.
"Ưm...aaaa".
Cô khó chịu quá!!!
Anh hôn đến cổ cô, xương quai xanh.
Đến ngực cô.
Anh ngậm lấy rồi tay anh xoa nắn ngực cô.
"Ưm...em khó chịu quá".
"Ừm! Anh giúp em nhé bé yêu ".
Anh hạ đến lái xuống.
Anh đặt cô nằm xuống ghế.
Từ từ anh lột quần jean của cô ra.
"Ướt rồi sao".
Anh sờ đến quần lót của cô, thấy đã