Tại thư phòng.
Ba Lục rót cho Từ Khiêm và Nghiên Trung mỗi một ly trà.
"2 đứa quen nhau bao lâu rồi".
"Dạ được hơn 2 tháng rồi ạ.
Tụi cháu chỉ mới xác định quen hệ cách đây không lâu ạ, nhưng cháu đã để ý em ấy rất lâu rồi ạ".
Anh uống một ngụm trà.
"Mong bác đồng ý cho cháu và em ấy quen nhau ạ".
Mặc đù biết nhau thì biết nhưng vẫn phải nói chuyện với nhau cho rõ ràng.
Anh quen em gái nhà bạn thân mình, vẫn nên nói rõ thì hơn.
"Ừm!".
Ba Lục gật đầu.
Thật ra đối với ông mà nói Từ Khiêm hoàn toàn xứng đáng làm con rể nhà ông ta.
"Nhưng đợi con bé học xong đã rồi mới tính tiếp được, bác đương nhiên không muốn con cái mình vì yêu đương mà trễ mãng việc học hành." Ba Lục nói.
Nhà ông ta cũng rất khá giả chứ không phải nghèo hèn gì mà con gái mình phải bỏ học.
Sau này về giúp gia đình hoặc giúp gia đình chồng cũng sẽ không bị ai khi dễ.
Con gái nên có sự nghiệp riêng thì mới tốt, không sống dựa vào chồng cũng sẽ không bị khi dễ.
Nếu không có sự nghiệp riêng thì rất dễ bị chồng và gia đình bên chồng khi dễ khinh bạc.
Nên tốt nhất vẫn có sự nghiệp thì vẫn hơn hẳn.
Nếu con gái ông ta không lấy chồng cũng được, ông ta nuôi dư sức.
Nhưng giờ đây cô đã có bạn trai nên ông rất lo lắng chuyện này.
Ông biết Từ Khiêm không phải là loại người cổ hủ, nhưng lòng người ai biết về sau có thay đổi hay không.
Không ai biết đều đó xảy ra như thế nào.
Giờ thì hứa hẹn hay lắm nhưng khi có được rồi thì lại bỉ bê không trân trọng.
Phàm là thứ gì khó có được mới khiến cho con người chúng ta trân trọng và giữ gìn nó.
Ông không làm khó Từ Khiêm nhưng cũng sẽ không quá dễ dàng giao con gái cho cậu ta.
"Bác với Nghiên Trung cứ yên tâm ạ.
Cháu cũng không định sẽ để cho em ấy bỏ học đâu ạ.
Cháu vốn định em ấy học xong mới kết hôn ạ".
Cô hiện tại còn quá nhỏ để kết hôn.
Anh cũng không muốn cô mất tự do sớm.
Cô còn trẻ xứng đáng chơi thêm vài năm nữa.
Với lại cô yêu thích sự tự do, anh cũng muốn bên cô thêm vài năm nữa rồi mới có con.
Tận hưởng cuộc sống hôn nhân 2 người mà thôi.
Có con rồi có nhiều thứ cần phải lo với lại cô mê chơi như thế, cứ chơi cho đã mọi việc đã có anh chống lưng.
"Ừm".
Suy nghĩ được như thế thì tốt, ba Lục gật đầu.
"Ba mẹ cháu dạo này thế nào rồi.
Ổn cả chứ".
"Vẫn ổn ạ.
Qua tháng cháu về công ty gia đình rồi ạ.
Nên cũng cần có rất nhiều việc phải lo ạ.
Nhưng bác và Nghiên Trung cứ yên tâm, cháu sẽ không làm tổn thương đến em ấy ạ".
Anh khẳng định chắc nịch, anh đã nhận định là cô nên anh sẽ không buông tay .
Anh đã trải qua tuổi để yêu đương , giờ đây anh chỉ mong hạnh phúc bên vợ con mà thôi.
"Đừng làm bác thất vọng".
"Cả tôi nữa".
Lục Nghiên Trung cũng nhìn anh mà nói, anh ta sẽ không tha thứ nếu như Từ Khiêm bỏ rơi em gái anh ta.
"Yên tâm ạ".
Anh cười.
"Vài hôm nữa cháu sẽ đưa em ấy về ra mắt gia đình cháu ạ.
Ba mẹ cháu đã trông mong cháu có bạn gái nhiều năm rồi ạ".
"Cháu cứ hỏi ý Nghi An, nếu nó đồng ý bác không phản đối".
"Cảm ơn bác".
3 người ngồi nói chuyện một lúc lâu rồi mới cùng nhau xuống nhà.
Nghiên Trung có việc nên đi trước, Từ Khiêm ở lại chơi cờ với ba Lục.
Bữa cơm ra mắt này có thể nói vô cùng suông xẻ và không hề có chuyện gì cả.
Dù sao anh cũng là bạn thân của anh cả cô, nên ba mẹ cô biết rất rõ về anh, nên rất thoải mái.
Lục Nghi An đỡ lo hơn rất nhiều.
Cô chỉ sợ ba không đồng ý mà thôi.
Nhưng khi thấy ba cô vui vẻ như thế, cô hoàn toàn buông bỏ nỗi lo này.
Đừng thấy ba cô dễ tính như thế thì không có lo nha, ba cô dễ thì dễ đó nhưng một khi nghiêm khắc lên thì không ai cản được quyết định ba cô đưa ra đâu.
Ngồi chơi đến khoảng 5 giờ chiều, cô đưa anh lên phòng mình tham quan.
Đây không phải là lần đầu anh vào phòng cô, nhưng đây chính là lần đầu tiên anh quang minh chính đại đi vào.
Những lần trước toàn là trèo cửa sổ vào mà thôi.
Anh khi đó như tên trộm trèo cửa sổ bạn gái mình để hái hoa.
Hên khi đó không ai phát hiện chứ mà biết được thì anh sợ khó có thể qua ải lần này lắm chứ! May quá !!!
Nhưng khi vào đến phòng cô, anh vội khép cửa lại đè cô lên tường mà hôn.
Cô cũng nhiệt tình đáp lại nụ hôn như vũ bão mà anh đem lại.
Cả 2 chìm đắm trong nụ hôn đầy ngọt ngào đó.
Mãi một lúc lâu sau cô thở không được mới vỗ vỗ vào vai anh vài cái anh, cũng từ từ buông cô gái nhỏ mặt mày đỏ lừ ra.
"Đồ ngốc ! Thở đi".
Anh cười.
"Hừ!!l".
Cô chu môi nhìn anh.
Anh đi quanh phòng cô.
"Anh với ba và anh cả nói gì mà lâu vậy ạ".
Cô ngồi trên