Tình cảm của cả ngày ngày một sâu sắc, gần như đa số Lục Nghi An sẽ ở cùng với Từ Khiêm hơn ở ký túc xá.
Hôm nay sau buổi học sáng xong, Lục Nghi An không biết làm gì nên quyết định đến công ty của Từ Khiêm xem anh như thế nào.
Cô đón xe đến công ty anh ngay.
Tiện thể kiểm tra xe anh có cô gái nào nữa không.
-------
Tại sảnh tập đoàn Từ thị.
Lục Nghi An bước vào, hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa nhí màu cam, trông có phần đáng yêu và trẻ trung hơn.
"Xin chào quý khách".
Hai cô nhân viên lên tiếng chào.
"Vâng.
Ừm! Hôm nay có Từ Khiêm ở đây không vậy chị ơi".
"Hả???" Hỏi giám đốc của họ chi vậy.
Tháng này có cả tám chín người hỏi rồi đó.
Những người đến toàn muốn lâm le giám đốc của họ mà thôi.
"Tôi hỏi có Từ Khiêm ở đây không".
Làm gì mà ghê vậy.
"Thưa cô.
Cô có hẹn trước không".
Chắc chắn là không luôn nè.
"Ờ! Không có".
Sao mà hẹn trước được, cô đến kiểm tra anh bất ngờ mà, với lại cũng muốn xem anh làm việc thế nào cơ.
"Thưa cô! Nếu cô không có hẹn trước thì không thể gặp được giám đốc của chúng tôi đâu ạ".
"Tôi là bạn gái của anh ấy".
Vẻ mặt hai cô lễ tân như là đúng rồi, tôi biết ngay cô sẽ nói như thế mà.
Gần như các khách hàng đối tác nữ đến đây luôn nói câu nói đó, hai nhân viên lễ tân đó nghe mà thuộc luôn.
Lục Nghi An cũng không biết sao luôn! Từ Khiêm là bạn trai cô thật mà.
Tất cả cũng tại tên Từ Khiêm này, không chịu công khai cô là bạn gái của anh ấy, nên mới bị người ta dòm ngó thế này đây.
Nói thật thì không ai tin, nói dối thì lại tin râm rấp.
Tức chết đi được.
Lục Nghi An hậm hực lấy điện thoại gọi cho anh nhưng cũng thật là xu cà na! Lục Nghi An muốn đập luôn điện thoại của mình.
Điện thoại hết pin rồi.
Sao mà xui thế chứ.
Nhìn màn hình đen ngòm rồi lại bị hai cô lễ tân đó nhìn mình như tên lừa đảo, Lục Nghi An không thích chút nào.
"Tôi là bạn gái của anh ấy! Cô gọi giúp tôi được không".
"Người đến đây tìm giám đốc của chúng tôi tự xưng là bạn gái hoặc vợ có rất nhiều, mời cô đi cho.
Nơi đây không phải là nơi để cho cô có thể ba hoa lừa đảo".
Một cô lễ tân lên tiếng nói.
Đưa tay mời cô ra ngoài.
"Không cần nói nhiều làm gì".
Cô lễ tân khác lên tiếng.
"Ở đây có một kẻ đến phá rối công ty, anh cho bảo an lên làm việc đi".
Cô ta không hề khách khí để mà gọi bảo an lên tống cổ Lục Nghi An đi ra khỏi nơi này.
Rất nhanh sau đó có ba người bảo an đi đến, đưa tay mời cô ra ngoài.
"Tôi nói lại một lần nữa.
Tôi là bạn gái của Từ Khiêm".
Lục Nghi An nói.
"Kéo ra ngoài đi.
Người như thế sau này đừng cho vào.
Không phải ai cũng muốn vào thì vào".
"Động vào tôi thử xem".
Lục Nghi An lên tiếng, cô siết chặt túi xách của mình.
"Nhãi ranh.
Mới tý tuổi đầu mà đến nơi này phá rối hả".
Một người bảo an lên tiếng, muốn kéo cô đi thì bị cô gạt tay ra ngay.
Ánh mắt cô lành lạnh, cô không phải là người hiền lành gì đâu.
Người nào gây chuyện với cô thì cô sẽ không tha cho một ai.
Cô nói chuyện rất nhỏ nhẹ, nhẹ nhàng với họ, nhưng lại xem cô là kẻ lừa đảo.
Đã vậy còn kêu bảo an đến nữa! Mẹ kiếp! Kiếp trước cho dù có gặp khó khăn đến nhường nào cô cũng cố gắng vượt quá.
Chứ làm sao có thể bỏ qua được.
Người không động đến mình, thì đương nhiên cô sẽ không gây chuyện trước, nhưng nếu gây với cô thì tuyệt đối không bỏ qua.
Một người bảo an muốn kéo cô ra khỏi sảnh công ty thì bị cô tung chân, đá cho một cái liền ngã xuống.
Bọn họ cũng không nhân nhượng, lập tức nhào về phía cô muốn khống chế.
Cô liền lấy một chiếc ghế ném về phía bọn họ, thấy đánh không lại, cô liền chạy về phía thang máy đang chuẩn bị mở ra.
"Bắt lấy cô ta".
Lục Nghi An vốn có biết võ gì đâu.
Cùng lắm là ba cái võ mèo cào.
Cô thích sử dụng dao nhưng cũng không thể làm như thế được.
Từ Khiêm vốn mới họp xong, liền đi thang máy dành riêng cho mình đi xuống, hôm nay anh muốn đi đón cô cùng đi ăn tối.
Nhưng mà thang máy vừa mới mở ra anh thấy cái gì thế này.
Cô gái của anh đầu xù tóc rối, bị bảo an ba bốn người ở phía sau bám lấy không buông.
Cái gì thế này!! Cô đến tìm anh sao! Bọn khốn này.
Lục Nghi An vừa chạy vừa ném đồ về phía sau, cho đám người bảo an đó.
Mới chớp mắt thì sảnh tập đoàn Từ thị như một mớ hỗn độn.
Đều do Lục Nghi An ném lấy tất cả.
Vớ được cái gì là ném cái đó.
"A".
Cô bị ai ôm vậy nè.
Đang muốn đấm người ôm cô thì cô nhìn thấy.
"Từ Khiêm ".
Giọng nói trong trẻo ngọt ngào của cô vang lên làm trái tim của Từ Khiêm muốn tan chảy theo.
Huhu!! Lục Nghi An bổ nhào lên người anh, ôm chặt lấy anh, cả người cô gần như treo trên người anh luôn rôi
Từ Khiêm bất ngờ nhưng mà cũng ôm lấy cô lại.
Anh hơi ngã về sau một chút.
"Huhu!!! Từ Khiêm anh đi đâu vậy hả".
Bà đây bị bắt nạt nè, anh có biết không hả.
Cô vừa khóc vừa đấm vào người anh mấy cái.
"Có sao không.
Sao em đến đây mà không nói cho anh biết".
Từ Khiêm ôm cô vào lòng mà an ủi.
"Huhu! Bà đây đến xem anh có bồ nhí hay không! Thế mà bị đánh bị chửi bị mắng.
Huhu! Đồ tồi nhà anh mà".
"Anh sẽ xử lý, em có bị thương không".
"Sắp chết rồi".
Huhu.
Cô hỉ mũi một cái.
Từ Khiêm bật cười, quay người ôm cô đi về phía thang máy dành riêng cho anh.
Trước khi đi anh còn đưa mắt cho trợ lý.
Ý muốn: Xử lý tất cả.
Trợ lý cũng nhìn thấy một màn này mà cho đơ người.
Giám đốc của họ có bạn gái thật rồi.
Thấy giám đốc đã đi rồi, trợ lý Hà cũng vội vàng làm việc.
Trước tiên anh ta