Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức!
Editor: Mary + Beta: Nguyệt nhi
Cố Thanh Mâu đứng dậy, bước xuống từ trên tảng đá, đi giày vào rồi đi tới trước mặt mọi người, khôi phục lại bộ dáng thường ngày, có chút lường biếng mà không tập trung, giống như không hề để ý đến đánh giá của người khác, làm theo ý mình, cô muốn làm gì thì làm như vậy.
Lúc giọng hát ngưng lại, mọi người mới như tỉnh lại từ trong giấc mộng, có chút hoảng hốt, bọn họ như vừa bị Cố Thanh Mâu dẫn dắt vào lời bài hát, trong đầu tưởng tượng ra một vài hình ảnh, ví như Cố Thanh Mâu chính là người ngâm xướng gọi ác ma thức dậy, đến khi tiếng ca biến mất, bọn họ mới phản ứng lại, vừa rồi chỉ là Cố Thanh Mâu đang hát mà thôi.
"Thanh Mâu, cô......" Cuối cùng Tô Huyễn cũng phản ứng lại, trong mắt cô hiện ra tia sáng, cô là người đầu tiên đứng dậy, quên hết tất cả ôm chầm lấy Cố Thanh Mâu, khuôn mặt đỏ bừng, hiển nhiên là rất kích động, giống như là một người hâm mộ bình thường, trong giọng nói mang theo vui vẻ mở miệng.
"Cô...... Cô...... Thật sự quá tuyệt vời! Hẳn là trước kia cô đã hát bài này rất nhiều lần rồi, bởi vì cảm giác cô rất quen thuộc với nó, cũng tràn ngập cảm xúc, cảm giác rất tuyệt, tôi cũng bị hòa nhập vào, có thể tưởng tượng ra những hình ảnh này."
Cố Thanh Mâu nghe Tô Huyễn nói vậy, hồi tưởng lại trong đầu, bài hát này cô viết ra từ trước, đến cuối cùng cũng chưa từng hát ca khúc này, cũng không có bất kì ai hát nó, hôm nay là lần đầu tiên cô hát bài này.
"Không...... Lần đầu tiên hát." Cố Thanh Mâu mở miệng, còn mở miệng nói sự thật, không hề nói dối chút nào.
"...... Kí chủ, ngài thật giỏi giả bộ, lại khiến người ta ghen tị, kí chủ à, ngài là nhân vật phản diện, sao lại khiến tôi có cảm giác cô như nữ chính vậy, khiến người ta ghen tị." 115 ở trong đầu
Cố Thanh Mâu nói, nó thấy kí chủ làm vậy là muốn đám người Diệp Dật Tuấn kia tức chết luôn sao? Bây giờ khiến cho mọi người bất ngờ, chẳng lẽ phần diễn của cả nhân vật phản diện và nữ chính cô cũng đều muốn làm?
"Bốp bốp......" Diệp Dật Tuấn vỗ tay, có vẻ như đến giờ mới phản ứng lại, hắn nhìn Cố Thanh Mâu ở phía trước, trên mặt mang theo tươi cười, cũng không tức giận vì Cố Thanh Mâu đoạt hết nổi bật của hắn, như có một chút thưởng thức, nhờ biểu hiện của Cố Thanh Mâu mà sinh ra nhận thức mới.
"Vô cùng đặc sắc, bài hát này tên là gì thế?"
"Không có tên, người viết ca khúc này viết từ khi còn quá trẻ, đến khi mất đi cũng chưa có ai hát qua, cũng vì không có tên thích hợp với bài này, cho nên đến nay nó vẫn chưa có tên." Cố Thanh Mâu mở miệng, giọng điệu thản nhiên, cũng không vì lời khen của Diệp Dập Tuấn mà vui vẻ, tư thái như vậy, ở trong mắt người khác nhìn thấy có chút kiêu căng, như là không để người khác vào mắt.
Tuy rằng ca khúc vừa mới hát, quả thật nghiền ép tình ca của Diệp Dật Tuấn.
"Wow, Thanh Mâu, tôi có thể được biết người này là ai không?" Tô Huyễn nghe Cố Thanh Mâu nói, trong mắt sáng lên, mở miệng với Cố Thanh Mâu, hiển nhiên là rất sùng bái tác giả của bài hát này.
"Cô ấy đã chết, lúc trước khi chết đã tặng nó cho tôi." Cố Thanh Mâu lắc đầu.
Nghe câu trả lời của Cố Thanh Mâu, Tô Huyễn có chút thất vọng cùng tiếc hận.
Hiện giờ......
Những người quan sát tiết mục thấy người xem tăng một cách nhanh chóng vô cùng kì lạ, giống như bị cái gì đó hấp dẫn đến.