Trình Cẩm Chi tỉnh dậy với tâm trạng bị hủy dung. Nàng miễn cưỡng mở mắt trái, suy nghĩ làm thế nào để đối phó với phóng viên, đến khi mở mắt phải, nàng thấy đầu có hơi đau đau, kiểu đau này không phải kiểu tổn thương sau khi bị tai nạn xe, mà là chóng mặt sau khi say rượu.
Kì lạ.
Nàng đưa tay với, chạm vào không phải là chuông gọi của bệnh viện, mà là da thịt mịn màng, trần trụi. Đầu nàng ngớ ra, tay bắt đầu mất tự nhiên sờ soạng, không, không mặc quần áo?
Không đợi Trình Cẩm Chi kịp phản ứng, cổ tay nàng đã bị nắm, sức lực của đối phương không nhỏ, cổ tay khẽ run, sau đó lại nhanh chóng buông tay Trình Cẩm Chi: "Chủ nhân..."
Giọng nói quen thuộc, một người xẹt qua suy nghĩ của nàng, hơi thở cực nóng gần trong gang tấc, cô hôn một cái lên môi Trình Cẩm Chi: "Chào buổi sáng."
Rèm cửa che rất kín, trong phòng hơi tối, nàng nuốt nước bọt một cái.
Cô gái bên cạnh nhanh chóng xuống giường, cơ thể trần truồng, nhặt một cái chăn trắng trên sô pha, vóc dáng lả lướt được quấn lại. Trình Cẩm Chi nâng nửa người trên, nàng há miệng, đối phương nhanh chóng vào phòng tắm. Đèn phòng tắm được mở lên, sắc màu ấm áp tràn vào phòng ngủ, Trình Cẩm Chi nghĩ đến điều gì đó, nàng mở đèn đầu giường. Ánh đèn rọi theo mép giường, ánh đèn có hơi chói mắt, có người nào đó nói, chỉ Trình Cẩm Chi mới có thể biến căn nhà thành phong cách quán bar.
Trình Cẩm Chi nhìn quanh căn phòng, quần áo rơi lả tả khắp nơi, cạnh giường còn có những thứ khó có thể miêu tả. Nàng trần truồng, nhảy xuống giường, vừa mới chuẩn bị kéo màn cửa sổ, ngay lập tức cô gái đi ra bắt lấy cổ tay nàng. Cô gái cao hơn nàng một cái đầu, cô mím môi nghiêm túc: "Bên ngoài có phóng viên."
Nương theo ánh đèn, lúc này mới tính là Trình Cẩm Chi thấy rõ khuôn mặt của đối phương, hơi thở của nàng dừng lại một chút. Cô gái nhanh chóng kéo màn cửa sổ, xung quanh lại chìm vào bóng tối, đôi mắt của Trình Cẩm Chi cũng đã thích ứng với hoàn cảnh mờ tối này: "Dung... Dung Tự?"
Dung Tự là ai? Là ngôi sao sáng chói là Ảnh hậu lẫy lừng, ngừng hoạt động chuyển sang kinh doanh khi sự nghiệp đang ở thời kì đỉnh cao, khi trở lại màn ảnh cũng đã là nhà đầu tư tiếng tăm lừng lẫy. Ngay cả trong giới giải trí, cũng là một tấm gương có thật về "người thắng cuộc đời".
"Chị sao vậy?" Giọng nói vẫn rất lạnh lùng, chẳng qua giọng có hơi non nớt.
Dung Tự trước mặt, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp, thiếu vài phần ung dung, nhưng lại có nhiều phần thiếu nữ.
Trình Cẩm Chi nhéo nhéo cánh tay của mình, nàng vẫn chưa tỉnh ngủ sao? Lại có thể mơ thấy Dung Tự, mà còn là Dung Tự của nhiều năm về trước, chẳng lẽ mấy hôm trước xem tin tức của Dung Tự? Ban ngày suy nghĩ nên đêm nằm mơ?
Dường như Dung Tự đã quen dáng vẻ nhất kinh nhất sạ* của Trình Cẩm Chi: "Em đi nấu ăn, chủ nhân, chị muốn ăn không?"
*Chỉ trạng thái tinh thần quá mức căng thẳng hay quá mức hưng phấn của một người.
"Chị..." Trời, Dung Tự muốn nấu cơm cho nàng: "Ừ, chị đi rửa mặt."
Trước gương là một khuôn mặt hơi lộ ra vẻ mệt mỏi, Trình Cẩm Chi đưa hai tay che mặt mình, chỉ lộ ra đôi mắt kinh ngạc. Đây là khuôn mặt của nàng, chính xác là, khuôn mặt năm hai mươi tuổi của nàng. Trình Cẩm Chi lại nghĩ đến điều gì đó, nàng đưa tay sờ ra sau lưng mình, lưng rất mịn, nàng đưa lưng về phía gương, nhìn lưng của mình.
Nàng nhớ hai năm trước đóng bộ phim võ thuật, bị thương, khi đó nàng đã phá sản, trì hoãn giải phẫu loại bỏ sẹo, để lại mấy vết sẹo xấu xí trên lưng. Mà giờ, lưng nhẵn nhụi, không có bất kì vết sẹo nào.
"Chủ nhân?" Giọng nói dễ nghe, tiếng mở cửa cũng vang lên theo.
"Ừ chị ra liền." Giọng nói của Trình Cẩm Chi còn có chút run rẩy, nàng tắt vòi nước cạnh tay.
Dung Tự đưa bít tết cho Trình Cẩm Chi trước, Trình Cẩm Chi ngồi tại chỗ, nhìn cái dĩa của Dung Tự một lúc. Dung Tự chỉ lấy một ít rau trộn trên bàn, cô ăn rất ít.
"Em ăn ít quá." Trình Cẩm Chi là không thịt không vui, Dung Tự biết khẩu vị của nàng.
Trình Cẩm Chi cắt một miếng bít tết to, để vào dĩa của Dung Tự: "Em ăn đi."
Dung Tự ngước mặt nhìn Trình Cẩm Chi: "Ừ."
Trình Cẩm Chi cắn thịt bò trên nĩa, vị giác thể nghiệm sự quen thuộc, khiến nàng tin chắc mình đã trọng sinh, trở về hai mươi năm trước, khi nàng và Dung Tự còn chút "khúc mắc". Ngay sau đó, cạnh tay nàng lại xuất hiện một cái dĩa màu trắng, bít tết trên dĩa đã được cắt thành từng miếng nhỏ. Trình Cẩm Chi ngước mặt nhìn Dung Tự bên cạnh, Dung Tự cũng không có ăn bít tết nàng cho, ngược lại, còn cắt bít tết giúp nàng. Biểu cảm của Dung Tự không có thay đổi, cô cầm khăn giấy mím môi: "Em no rồi."
Dung Tự không muốn đụng vào bít tết của nàng, Trình Cẩm Chi cúi đầu nhìn, cắt rất gọn gàng, kĩ thuật cắt tỉa của Dung Tự rất giỏi. Trình Cẩm Chi nghĩ, nếu có lựa chọn, có lẽ thứ Dung Tự muốn cắt không phải là bít tết, mà là nàng. Chắc là giờ Dung Tự rất căm thù nàng.
Trình Cẩm Chi buông dao nĩa trong tay, nàng ngẩng đầu nhìn Dung Tự, Dung Tự cúi đầu rửa dĩa. Nếu hiện giờ là hai mươi năm trước, vậy Dung Tự là... mười tám tuổi? Trình Cẩm Chi nhớ năm này, trong năm này Dung gia phá sản, cha mẹ của Dung Tự lần lượt nhảy lầu, chỉ để lại Dung Tự và em trai Dung Trạm, tất nhiên, còn một đống nợ xấu.
Sau khi Trình Cẩm Chi ăn xong, cũng bưng dĩa vào bếp, chỉ mới mở vòi nước màu bạc, ngay lập tức Dung Tự đã cầm dĩa trong tay nàng.
"Để chị rửa..." Trình Cẩm Chi mở miệng.
Trông Dung Tự có hơi chịu đựng, cô giành dĩa trong tay Trình Cẩm Chi: "Chủ nhân, chị đi nghỉ ngơi đi."
"Em có thể khỏi gọi... chủ nhân..." Cuộc sống nửa đời trước của Trình Cẩm Chi thuận buồm xuôi gió, tự do và hết sức điên cuồng, ban đầu nàng bắt Dung Tự gọi nàng là chủ nhân.
Trình Cẩm Chi mới vừa nói xong, Dung Tự tắt ngay vòi nước, cô ngẩng đầu nhìn Trình Cẩm Chi: "Chị muốn đổi ý sao?"
"Không phải..." Đã lâu rồi chưa thấy lại vẻ mặt này của Dung Tự, Trình Cẩm Chi ngẩn ngơ, "Tất nhiên chị sẽ không đổi ý."
Giữa nàng và Dung Tự có giao dịch, nàng cho Dung Tự vai diễn, Dung Tự đồng ý lên giường với nàng. Hiện giờ Trình Cẩm Chi là học sinh năm ba khoa diễn xuất của trường "Kinh Ảnh", gia đình giàu có, không lo ăn mặc, có mộng làm ngôi sao từ nhỏ. Nàng đã biết Dung Tự từ trước, khi đó Dung Tự chỉ mới mười sáu tuổi, nổi trội