Xong, miệng lại nhanh hơn não. Nói xong, Trình Cẩm Chi chán nản ngay. Đây có tính là nàng bức hôn không? Xin đấy, hiện tại nàng mới hai mươi ba tuổi, hơn nữa Dung Tự chỉ mới hai mươi mốt tuổi: "A..."
Kết hôn là một chuyện rất lớn. Trình Cẩm Chi hơi mất tự nhiên vén vén mái tóc dài: "Tự Nhi..."
Dung Tự bị Trình Cẩm Chi hỏi, hiển nhiên cũng hơi sững sờ. Cô cầm tay Trình Cẩm Chi, chậm rãi đem tay của Trình Cẩm Chi đặt lên ngực mình: "Cẩm Chi em..."
"Đùa thôi." Ánh mắt của Trình Cẩm Chi nhanh chóng lướt qua đôi má của Dung Tự: "Em cũng biết, đôi khi chị nói nhanh hơn não."
Trên mặt Dung Tự xuất hiện biểu cảm suy tư, thoáng qua rồi biến mất cũng đủ để Trình Cẩm Chi hiểu rõ ý nghĩ của Dung Tự. Còn quá sớm. Hai người mới ở bên nhau bao lâu, hơn nữa Dung Tự còn chưa tốt nghiệp. Dù sao Dung Tự cũng không giống người bình thường, tâm tư của người bình thường không cân nhắc tinh tế chu đáo như Dung Tự. Suy nghĩ rất nhiều, tay của Trình Cẩm Chi lại rút khỏi ngực Dung Tự.
Thất lạc.
Vẫn thất lạc.
Trình Cẩm Chi còn tưởng rằng lấy được giải thưởng này, nàng có thể vui vẻ trong một thời gian dài. Ít nhất, mấy ngày này sẽ rất hưng phấn.
Hóa ra, con người có thể thất lạc nhanh như vậy. Bầu không khí giữa hai người có hơi huyền diệu. Nàng và Dung Tự hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thời gian ở chung với nhau vốn đã không nhiều. Không thể lấy thời gian ra để giận dỗi. Trình Cẩm Chi suy nghĩ trong lòng, nàng chỉ giãy giụa một lúc. Ở bên cạnh Dung Tự, cũng không cãi nhau gì.
Ngay cả khi nàng không nói chuyện với Dung Tự, Dung Tự cũng không nói chuyện với nàng. Xuống xe, nàng và Dung Tự bước sóng vai với nhau, khi sắp đến cửa nhà, Trình Cẩm Chi lại không muốn đi vào. Không muốn đi vào, ngồi chồm hổm xuống chẳng biết tại sao. Mệt mỏi. Dung Tự quay đầu lại, cô nhìn Trình Cẩm Chi. Chậm rãi ngồi chồm hổm theo Trình Cẩm Chi.
Dung Tự giơ tay lên, xoa xoa đầu Trình Cẩm Chi: "Vào thôi, bên ngoài lạnh lẽo."
"Em vào trước đi, chị muốn tản bộ." Trình Cẩm Chi ngẩng đầu.
"Em đi với chị."
"Chị không muốn em đi chung." Trình Cẩm Chi buột miệng, nhìn nét mặt của Dung Tự, nàng lại gây không được: "Chị muốn ở lại một mình."
Môi Dung Tự mím môi thành một đường. Đối với tình huống của Trình Cẩm Chi, cô không biết làm sao: "Ừ, em lấy áo khoác cho chị."
"Ừ."
Đến khi Dung Tự vào nhà, Trình Cẩm Chi mới đứng lên. Lúc đứng lên, chân hơi tê. Mang giày cao gót, cũng dám ngồi thẳng xuống. Trình Cẩm Chi chao đảo, A Uy ở phía sau nhanh chóng đến đỡ Trình Cẩm Chi: "Sếp, sếp làm tôi sợ muốn chết."
"Cái gì?"
"Sếp coi sếp, đi bình thường, đột nhiên ngồi xuống... Tôi còn tưởng sếp muốn lăn dưới đất." A Uy nói. Hắn đoán là sếp giận dỗi với cô Dung. Sếp giận dỗi, hắn thấy nhưng không trách được. Lúc trước quen cô Cao, đập rất nhiều đồ, cái gì tiện tay là đập. Có một lần đập bừa bộn cả phòng khách. So sánh, mức độ với cô Dung là nhẹ. Thật ra, A Uy cũng muốn khuyên sếp nhà hắn. Mong sếp của hắn với cô Dung hòa thuận.
"Anh nói gì đó." Trình Cẩm Chi liếc A Uy: "Đi qua một bên, tôi không gọi anh, anh đừng đi theo."
Trình Cẩm Chi mới vừa đi một bước, một trận gió lạnh quét đến, hơi lạnh. Đi hai bước, Trình Cẩm Chi thấy đèn đuốc trong nhà sáng trưng. Muốn đi về. Nàng cứ gây như vậy, Dung Tự sẽ không mặc kệ nàng chứ? Mặc kệ nàng không quan tâm đến nàng. Hai phút, Trình Cẩm Chi suy nghĩ rất nhiều. Hai phút sau, Dung Tự đã tới. Bản thân Dung Tự không mặc gì, ngược lại đưa áo khoác đến cho nàng.
Dung Tự khoác áo khoác lên cho Trình Cẩm Chi, lại ôm chặt vai Trình Cẩm Chi: "Em đi với chị."
"Không phải em nói bên ngoài lạnh lẽo sao?"
"Không lạnh."
Xạo. Mũi em đỏ luôn rồi. Đến khi vào phòng, Trình Cẩm Chi mới hiểu. Xong đời, lại trúng khổ nhục kế của Dung Tự. Lúc Trình Cẩm Chi tắm, vừa cởi quần áo ra, Dung Tự đã vào tới.
"Dung Tự em..." Trình Cẩm Chi trừng mắt, nhìn Dung Tự đột nhiên xông vào. Mặc dù hai người đã quen nhau, nhưng Dung Tự muốn vào vẫn sẽ gõ cửa. Lần này...
Dung Tự ôm chặt Trình Cẩm Chi: "Cẩm Chi."
Tay Dung Tự run lên. Trình Cẩm Chi cũng ôm Dung Tự. Dung Tự thế này, khiến nàng nhớ lại lúc vừa mới trọng sinh, nàng ở trong phòng tắm, Dung Tự cũng đột nhiên xông vào như vậy. Lúc mới bắt đầu, Dung Tự cầu hoan với nàng. Vậy bây giờ, là sợ mất nàng sao? Dung Tự thế này, như sợ mất đi một món đồ gì đó rất quan trọng.
"Tự Nhi chị... ưm..."
Dung Tự bế nàng lên, bắt đầu hôn môi nàng.
Có cách nào chứ. Không có cách nào. Trình Cẩm Chi đáp lại nụ hôn của Dung Tự, cũng không quan tâm bản thân trần trụi và Dung Tự quần áo chỉnh tề.
Trình Cẩm Chi vuốt vết hôn trên cổ, vùi trong chăn. Dung Tự đi tắm, mơ mơ màng màng, còn có thể nghe tiếng nước trong phòng tắm. Sao nghe được tiếng nước trong phòng tắm chứ, cách xa như vậy. Không hiểu sao thấy an lòng.
Lúc Dung Tự lên giường, Trình Cẩm Chi mở mắt ra.
"Đánh thức chị?" Thấy Trình Cẩm Chi chui từ trong chăn ra, Dung Tự lại nhẹ nhàng ôm Trình Cẩm Chi.
"Chị chờ em." Trình Cẩm Chi nói: "Em ôm chị."
"Ừ."
Con gái thực sự là một sinh vật bị chi phối bởi cảm xúc. Thật ra suy nghĩ lại, Trình Cẩm Chi có