Mùa đông năm nay, rơi một chút tuyết. Qua tết âm lịch, vẫn còn hơi lạnh, có lẽ do băng tan. Lúc băng tan, nhiệt độ không khí luôn luôn thấp. Trình Cẩm Chi đứng ở sân bay, nàng chà chà đôi bàn tay. Lợi ích khi ở nước ngoài là không có nhiều người biết nàng lắm. Trình Cẩm Chi sang đây là đột nhiên nổi ý, dĩ nhiên sẽ không có fan ở đây đón máy bay.
Tiếng giày cao gót "cộc cộc cộc", rất có nhịp điệu. Trình Cẩm Chi ngước mắt lên, vừa ngước lên, lập tức bị người ta bụm đôi tai lại: "Sao tai đỏ vậy."
"Không nghĩ ở đây lạnh thế." Trình Cẩm Chi nói.
Trình Cẩm Chi gọi điện thoại cho Dung Tự sau khi xuống máy bay, Dung Tự gỡ khăn quàng cổ của mình xuống, quấn đầu Trình Cẩm Chi lại: "Em mới họp xong."
Trong xe ấm áp hơn rất nhiều, cơ thể được bọc trong không khí lạnh, vào trong xe vẫn không thích ứng lắm. Trình Cẩm Chi chà chà tay, sau khi quay "Cẩm y vệ", Trình Cẩm Chi cảm thấy khả năng chịu lạnh của mình tăng lên nhiều. Dung Tự lại gầy hơn rất nhiều, trông Dung Tự còn hơi tiều tụy. Cho dù trang điểm, đôi mắt vẫn có quầng thâm. Dung Tự giơ tay lên, xoa xoa mái tóc dài của Trình Cẩm Chi: "Sao mà nói đến là đến."
Giọng của Dung Tự hơi dịu dàng.
"Nhớ em, nên đến." Trình Cẩm Chi nói. Lần này về nước, nàng sẽ vào đoàn phim, vào đoàn phim không biết lúc nào mới có thời gian.
"Dung Trạm có khỏe không?" Trình Cẩm Chi hỏi.
Dung Tự lắc đầu: "Tình hình của nó hơi xấu."
Nói đến Dung Trạm, vẻ mặt Dung Tự lại rất tự trách: "Em không có chăm sóc nó tốt."
Trình Cẩm Chi thấy Dung Tự thế này, lại ôm cổ Dung Tự. Cổ tay Dung Tự run rẩy, ôm lấy Trình Cẩm Chi. Cả hai lặng lẽ ôm lấy nhau một lúc: "Chuyện đó không phải do em."
Trình Cẩm Chi không thích tính trách nhiệm của Dung Tự, vốn chuyện không phải do Dung Tự, do chính Dung Trạm muốn vào ngành giải trí.
Dung Tự không nói gì, chỉ ôm eo Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi thẳng người lên, để Dung Tự dựa lên cổ nàng. Trong xe đã ấm hơn rất nhiều, Dung Tự tựa trong lòng Trình Cẩm Chi, từ từ nhắm lại đôi mắt. Trình Cẩm Chi lấy một cái chăn mỏng trong xe, nhẹ nhàng đắp cho Dung Tự. Dung Tự ngủ trong vòng tay nàng một lúc. Trình Cẩm Chi vuốt ve mái tóc dài của Dung Tự, ngón tay nhẹ nhàng cọ vành mắt của Dung Tự. Có quầng thâm ở hốc mắt, dường như đã không ngủ trong một thời gian dài. Hiện giờ ngoài công việc, Dung Tự còn phải đi phục hồi tâm lý với Dung Trạm. Dung Trạm không thể rời Dung Tự.
Dung Tự chỉ ngủ một lúc, hình như giật mình, và ngẩng đầu lên. Trình Cẩm Chi ôm vai Dung Tự thật chặt: "Dung Tự là chị."
"Ừ..." Dung Tự thở phào, rời khỏi người Trình Cẩm Chi: "Em ngủ bao lâu?"
"Không bao lâu." Trình Cẩm Chi nói: "Em có muốn ngủ thêm một lúc không?"
Dung Tự dụi dụi đôi mắt: "Em đưa chị về khách sạn trước, lát nữa sẽ trở lại thăm chị."
"Ừ."
Chẳng bao lâu tuyết lại rơi, hoa tuyết bay bay trên khung cửa sổ. Trình Cẩm Chi nhìn hoa tuyết, tay nàng chậm rãi vịn lên cửa sổ. Một lớp sương trắng nổi trên cửa sổ. Ngón tay thon dài của Trình Cẩm Chi vẽ lên cửa sổ. Trước đây cũng như vậy, lúc đi học một mình, nàng ngồi trong xe và vẽ gì đó lên cửa sổ. Mùa đông, thích vẽ hoa mặt trời.
Trình Cẩm Chi vô thức vẽ một chữ, tự.
Sau lưng Trình Cẩm Chi ấm áp, Dung Tự ôm lấy từ phía sau. Dung Tự ôm lưng Trình Cẩm Chi, nắm tay Trình Cẩm Chi: "Em làm chị lo lắng."
"Chị ở khách sạn chờ em." Trình Cẩm Chi nhìn "tự" trên cửa sổ. Lòng có gì, sẽ vẽ cái đó. Mùa đông, muốn mặt trời. Giống như bây giờ, nàng muốn Dung Tự.
Trình Cẩm Chi đợi một buổi chiều ở khách sạn, Dung Tự cũng không đến. Buổi tối, DC đến giục.
"Cẩm Chi, em không đi được. Chị về nước trước đi. Em sẽ đến đoàn phim thăm chị." Dung Tự gọi điện thoại nói với Trình Cẩm Chi.
"Không, em làm việc của em đi." Lúc này, nàng cũng không muốn giành giật tình cảm với Dung Trạm.
Cảm giác lo được lo mất, lại nữa rồi. Chỉ cần đối diện với Dung Trạm, nàng và Dung Tự không tránh được mâu thuẫn. Trước đây Trình Cẩm Chi nghĩ, tuổi Dung Trạm còn nhỏ, đó là thời điểm nổi loạn. Đến khi lớn hơn, tính chiếm hữu với chị gái cũng không mạnh như thế. Ai ngờ Dung Trạm gặp chuyện như vậy.
Trình Cẩm Chi cũng đang chạy chọt, nàng đang đảm bảo sức ảnh hưởng của chuyện này sẽ giảm xuống mức thấp nhất. Sau khi ánh đèn sân khấu đi qua, mọi chuyện sẽ hạ nhiệt một cách tự nhiên. Sau đó chuyện tổn thương này sẽ không đảo ngược được. Trình Cẩm Chi từng trải qua chuyện như thế này. Cho đến hiện tại khi nàng trọng sinh, chuyện lúc trước vẫn gây ra một số ảnh hưởng cho nàng. Nàng nỗ lực để khắc phục loại ảnh hưởng này, cũng như cảm giác lo được lo mất trong chuyện tình cảm hiện nay.
Sau khi vào đoàn phim, Trình Cẩm Chi lại bắt đầu bước vào lịch trình quay phim dày đặc hằng ngày. Quay liên tục từ tháng hai đến tháng năm, từ ấm áp đến lạnh lẽo, quay đến lúc hoa đào nở, hoa đào của cả trường quay đều nở. Hoa đào nở, không cần một lượng lớn đào giả nữa.
"Cô Trình đến rồi." Khi Trình Cẩm Chi kết thúc công việc, lại đến quán rượu nhỏ ở gần phim trường. Do Thẩm Thu Như giới thiệu cho nàng. Quay phim ở Thượng Hải, Trình Cẩm Chi thường đến quán rượu này.
"Cô Trình, cô phải nếm thử rượu hoa đào của tôi." Ông chủ nói: "Tôi đã gom được hoa đào tươi nhất ở trong phim trường."
"Còn có anh Ngô nữa, hai người phải nếm thử." Ông chủ nói với Ngô Địch bên cạnh Trình Cẩm Chi.
"Vâng." Ngô Địch