"Cẩm y vệ" dự định chiếu vào tháng ba năm sau, thầy Ngô Dịch chuẩn bị cho bộ này tham gia liên hoan phim Warner. Ban đầu "Cẩm y vệ" sẽ phát hành vào năm nay, nhưng vì một số vấn đề dẫn đến thời gian phát hành phim bị trì hoãn. Buổi họp báo cũng được mở lại. Bên nhà đầu tư cũng mất kiên trì. Tin Trình Cẩm Chi trở lại đoàn phim tiến hành quay bổ sung được truyền ra, các nhà đầu tư lập tức lấy lại lòng tin với "Cẩm y vệ". Trong mấy tháng sản xuất phim, nhà đầu tư cũng cử người chạy đến chạy lui. Đang chờ tháng tư phát hành phim. "Cẩm y vệ" sẽ được phát hành trên tất cả các rạp, rất nhiều rạp chiếu phim đã tự động đổi sang áp phích quảng bá của "Cẩm y vệ".
Trình Cẩm Chi trở về từ dạ tiệc, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó đi lên núi. Mấy tháng nay, vì những vấn đề của cơ thể, đều là bà nội sang đây thăm nàng. Đến giữa sườn núi, không lái xe lên được nữa, Trình Cẩm Chi ra khỏi xe. Vừa xuống xe đã thấy một chiếc xe ô tô nhỏ màu trắng, xe rất nhỏ, không có ghế sau, trông rất dễ thương.
Trình Cẩm Chi còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy bà nội ở trong xe. Đúng, là bà nội của nàng. Bà nội đeo kính, ngồi ở ghế tài xế. Bà nội đậu xe vững vàng trước mặt nàng.
Bà nội kéo kính, kéo kính xuống mũi của mình, cúi đầu nhìn nàng. Lại vỗ vỗ ghế ngồi bên tay phải: "Ngớ ra làm gì, lên đây đi."
Xe rất nhỏ, Trình Cẩm Chi cao một mét sáu mươi tám, phải rúc đầu rúc người để chui vào. Ngồi kế bên ghế tài xế, Trình Cẩm Chi cài dây an toàn. Lần đầu tiên Trình Cẩm Chi cảm thấy chân mình dài. Nàng co chân, dứt khoát cởi giầy, gót chân gác lên chỗ ngồi. Hai tay ôm hai chân của mình. Trông như một quả bóng.
"Nội, sao nội xuống?"
"Nội xuống đón con." Bà nội mang kính, chạm vào tay lái.
"Nội, xe nhỏ vậy, có túi khí không?"
"Con không tin kĩ thuật của nội à?"
"Nội, phía trước có khúc cua, thuận tiện, nội đánh tay lái."
"A a xém chút nữa quên rồi."
Trên đường về miếu, vẫn khá mạo hiểm. Hơn mười mấy khúc cua, thiếu chút nữa Trình Cẩm Chi đã cho rằng mình đại nạn không chết, phải chết ở đây. Mới đầu, tư thế như vậy còn hơi khó chịu. Sau đó quen, thay vào đó Trình Cẩm Chi thấy khá có cảm giác an toàn. Ôm chân như vậy, đầu gối lên đầu gối. Thế này giống khi còn bé. Bà nội lái xe, đưa nàng đi hóng gió.
Cơm tối là bà nội vào bếp. Bà nội vào bếp, tất cả các món đều là đồ chay. Có lúc sẽ nấu riêng cho nàng một chén thịt kho tàu nhỏ. Bà nội đặt chén thịt kho tàu trước mặt Trình Cẩm Chi, sau đó ngồi xuống cạnh Trình Cẩm Chi: "Ăn cơm đi."
"Dạ." Béo mà không ngán, lại rất thơm. Trình Cẩm Chi từ từ ăn cơm.
Bây giờ đã khuya, trên núi gió lớn, gió lớn rung động bên ngoài. Đèn dầu ánh lửa nhỏ, bị gió chui vào thổi lay trái lay phải. Ăn cơm xong, bà nội cũng thổi tắt đèn.
Trình Cẩm Chi tắm, bà nội còn ngồi quỳ ở phòng sách đọc sách. Bà nội đeo kính lão. Sờ vào từng chữ, đọc từng chữ. Trình Cẩm Chi nằm bên cạnh bà nội, nàng gối đầu lên đùi bà nội. Ban đêm thế này, khá yên tĩnh. Bà nội vuốt tóc nàng: "Cơ thể con mới hồi phục, ngủ sớm chút."
"Nội..."
"Hả?"
Trình Cẩm Chi nhìn bà nội: "Nội, con ở đây với nội được không? Con không muốn xuống núi."
Bà nội nở nụ cười: "Tuổi con mới bao nhiêu, đã muốn thanh tĩnh tu hành rồi à?"
Bà nội khép sách lại, chậm rãi xoa đầu Trình Cẩm Chi: "Cuộc sống, đôi khi thực sự không biết phải làm gì. Khó khăn, đứng ỳ một lúc, vẫn phải nghĩ cách. Có cách nào không? Không có cách nào."
Nghe giọng nói ôn hòa của bà nội, mũi Trình Cẩm Chi cay cay. Nàng vùi vào quần áo của bà nội: "Con khó chịu."
"Lâu quá rồi, con không chịu nổi nữa." Trình Cẩm Chi nói.
"Đứa khờ."
Bà nội sờ đầu nàng, cứ an ủi nàng như vậy. Gió bên ngoài, vẫn đang thổi vù vù. Vùi như vậy một lúc lâu, Trình Cẩm Chi lại mở miệng: "Nội, nội có muốn tìm người khác không? Ông mất lâu như vậy."
"Khi ông con còn sống, rất đáng ghét." Giọng của bà nội, giọng của người già: "Giờ nội một mình, cũng rất tốt."
"Ông ấy đi trước một bước. thì bước trước một bước đi. Đỡ nhớ mong." Bà nội nói.
"Nội với ông thật tốt." Trình Cẩm Chi hít một hơi, giọng nói có vẻ nhẹ nhàng. Dường như muốn cười nhạo bản thân: "Con không may mắn như vậy, chỉ yêu đương hai lần, hai lần đều bị đá."
"Nhưng không phải mấy đứa nó vẫn còn sống sao?" Bà nội nói: "Mấy đứa nó còn sống, thì con có thời gian buông mấy đứa nó."
Bà nội nói vậy, Trình Cẩm Chi cũng thấy rất có lý. Nếu Dung Tự chết thật rồi, vậy nàng sẽ nổi cáu với một người chết. Nổi cáu như vậy cũng giống như đánh vào bông vải. Không trút giận được.
Lúc Trình Cẩm Chi xuống núi, bà nội lại chỉnh sửa quần áo của nàng: "Cẩm Chi, đừng suy nghĩ sống trên núi. Con thích hợp với cuộc sống dưới núi. Sôi nổi náo nhiệt, người đến người đi."
Trình Cẩm Chi chạy quảng bá "Cẩm y vệ" mấy ngày, sau đó về nhà ăn tết. Năm ngoái, không có làm gì. Năm nay, cha mẹ cũng không có tâm trạng. Tết năm nay, cũng trôi qua hết sức yên tĩnh. "Cẩm y vệ" quảng bá, tung ra vài trailer. Trailer được các cư dân mạng tâng bốc, nói rằng đó là phong cách võ hiệp đích thực.
Vào ngày công chiếu của "Cẩm y vệ", doanh thu phòng vé đã vượt một trăm triệu. Đánh giá trong ngày còn tương đối cao, đến tối, đánh giá lại xuống thấp: "Nhiều cảnh đánh võ quá, phim không có tình cảm gì."
"Chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng, không biết đang kể về cái