Trình Cẩm Chi cho rằng mình bị mù, hay là nàng đang mơ? Trong giấc mơ có Dung Tự, vậy tại sao trong giấc mơ không có một cây đao, để nàng chém chết Dung Tự? Trình Cẩm Chi nghiêng đầu, lại thấy được Cẩu Vũ, không sai là Cẩu Vũ. Tại sao trong giấc mơ của nàng có thể có Cẩu Vũ? Trình Cẩm Chi che dù, nhìn Dung Tự người đầy nước bùn. Vốn Dung Tự đang đào đống đất, quay đầu thấy nàng, lập tức ngừng động tác. Trông Dung Tự rất thảm hại, không chỉ là vẻ mặt, còn có quần áo, cả người như vừa thoát ra khỏi nước bùn.
Ánh mắt của Trình Cẩm Chi và Dung Tự chạm vào nhau, Dung Tự lập tức đi tới, đi về phía nàng. Dung Tự giơ tay, hai tay cô đặt trên vai Trình Cẩm Chi, sờ xuống cánh tay của Trình Cẩm Chi, hình như đang kiểm tra Trình Cẩm Chi có bị thương gì không.
"Em làm gì vậy?" Sau khi sửng sốt mấy giây, Trình Cẩm Chi bắt lấy tay Dung Tự.
Nghe được giọng của Trình Cẩm Chi, vẻ mặt của Dung Tự mới trầm tĩnh lại, hình như thở dài một hơi. Ngược lại Cẩu Vũ chột dạ thè lưỡi: "Cẩm Chi, sao cậu cũng đến?"
"Mình đi với trưởng thôn..." Trình Cẩm Chi vẫn chưa phản ứng kịp, nàng chỉ vào trưởng thôn ở phía sau, lại chỉ vào Cẩu Vũ. Dường như mới phản ứng: "Sao cậu ở đây?"
Dĩ nhiên không phải Trình Cẩm Chi hỏi Cẩu Vũ, nàng không quan tâm Cẩu Vũ ở đâu. Nàng muốn hỏi Cẩu Vũ, sao Dung Tự ở đây.
"Không phải do tin tức kiếm chuyện sao? Mình đến thăm cậu." Cẩu Vũ nói: "Điện thoại của cậu với Dữu Tử đều không gọi được, làm mình sợ muốn chết."
Cẩu Vũ tránh nặng tìm nhẹ nói.
Trưởng thôn lấy dù ra, có vẻ muốn che cho Cẩu Vũ. Bị Trình Cẩm Chi giành trước, Trình Cẩm Chi nhảy hai bước, lập tức đứng chung một chỗ với Cẩu Vũ. Trưởng thôn cầm dù, che cho Dung Tự: "Không nghĩ rằng còn có hai vị khách khác, tôi không có mang thêm dù. Vậy cứ thế này, chúng ta về thôn trước?"
Tay của Dung Tự vẫn còn ở giữa không trung, cô nghiêng mặt, hình như đang nhìn Trình Cẩm Chi đi sượt qua trước mắt cô. Tay Dung Tự rũ xuống, cô gật đầu: "Làm phiền ông."
Dung Tự vẫn như xưa, ngay cả khi thảm hại như vậy, vẫn có thể duy trì phép lịch sự.
Trình Cẩm Chi cố tình đi chậm mấy bước, để trưởng thôn và Dung Tự đi trước.
"Cẩu Vũ, cậu giở trò quái quỷ gì vậy?" Trình Cẩm Chi hạ giọng xuống, nàng nhìn Cẩu Vũ đang tựa sát vào người mình. Cả người Cẩu Vũ sắp dính vào người nàng: "Cậu có biết che dù không, mưa thổi vào hết rồi."
"Vậy cậu đi chết đi."
"Hả? Mình từ xa đến, cậu không nói gì lọt tai, lại còn nguyền rủa mình? Nhân tính đâu?"
"Đừng chê bai mình." Nét mặt Trình Cẩm Chi hơi nghiêm túc: "Trước mặt, là thế nào?"
"Em ấy quấy rầy mình khoảng mấy ngày, mình đi đâu, em ấy đi đó." Cẩu Vũ nói: "Mình thấy ngoại trừ làm ngôi sao, Dung Tự còn có thể cân nhắc làm chó săn ảnh. Rất nhạy bén."
"Nên cậu dẫn em ấy đến?"
"Mình có thể làm gì? Mình chụp ảnh ở phía trước, phía sau có một chiêu cực mạnh như vậy, mình ngại mình đi chụp lén không lộ liễu à?" Cẩu Vũ nói.
"Ý của cậu là, Dung Tự đặc biệt đến thăm mình?" Trình Cẩm Chi nói.
Cẩu Vũ liếc: "Cậu đừng nghĩ nhiều, chắc em ấy đến đào đất thôi, tiện thể đến thăm Hạ Dữu luôn."
"Đến hôm nay, mình còn có thể nghĩ gì nữa." Trình Cẩm Chi nhìn người trước mặt, tự giễu một câu.
"Không phải cậu luôn muốn chém chết em ấy sao? Người thì mình đã dẫn đến cho cậu, công cụ thì, cậu coi cục đá ven đường, cầm lên là thành công cụ giết người." Cẩu Vũ nói.
Trình Cẩm Chi nghiêng đầu, cười xán lạn nhìn Cẩu Vũ: "Nếu nói như vậy, mình phải cám ơn cậu nhỉ?"
"Không cần... Con khỉ!?"
Trình Cẩm Chi đưa chân một cái, Cẩu Vũ lập tức vấp chân nàng té lộn mèo một cái. Cẩu Vũ lảo đảo, may là được Trình Cẩm Chi xách gáy, nếu không đã ngã kiểu cún ăn phân. Phía sau phát ra động tĩnh như thế, người phía trước quay đầu lại.
Trưởng thôn cũng ngừng lại, hắn lo lắng nhìn Trình Cẩm Chi và Cẩu Vũ: "Cô giáo, các cô không sao chứ?"
"Không sao, đường hơi nhiều đá." Trình Cẩm Chi nhấc tay, nhấc Cẩu Vũ lên. Nở một nụ cười hiền lành trong sáng.
"Vậy à. Vậy tôi với cô Dung đi chậm một chút." Trưởng thôn nói. Có vẻ trưởng thôn đã trò chuyện đôi câu với Dung Tự, biết tên Dung Tự.
Vẻ mặt Dung Tự không thay đổi, cô luôn nhìn Trình Cẩm Chi ở sau lưng. Trình Cẩm Chi cũng không nhìn cô, Dung Tự cúi xuống. Vốn đi cũng chậm, Dung Tự ở phía trước đi chậm lại, bốn người họ lại càng đi chậm hơn.
Mới chơi đùa như vậy, Cẩu Vũ cũng im miệng. Hình như sợ chọc giận Trình Cẩm Chi. Cô còn tưởng Trình Cẩm Chi tốt tính hơn rồi, không ngờ tính của Trình Cẩm Chi vẫn nóng nảy như vậy. Cũng sắp ba mươi, không thể bình tĩnh bớt bạo lực hơn được sao?
Trình Cẩm Chi không nhìn về phía trước, chỉ nhìn đường dưới chân, lại nhìn ruộng lúa bên cạnh. Có vẻ mưa sắp ngừng, có một đám sương mù trên ruộng lúa. Nước mưa rơi xuống dù, nghe có hơi tĩnh lặng. Còn chưa vào thôn, đã thấy được hai bóng dáng quen thuộc ở cửa thôn. Là Hạ Dữu và Phó Thiên Sanh, hai người ở cửa thôn chờ họ. Tốc độ đi chậm, mất rất nhiều thời gian. Hiện giờ sắp ăn cơm tối.
Hạ Dữu thấy Dung Tự, rất bất ngờ mở to miệng. Thay vào đó Phó Thiên Sanh ổn định, Phó Thiên Sanh nhìn thoáng qua phía sau Trình Cẩm Chi và Cẩu Vũ, đưa tay bắt tay Dung Tự, bắt chuyện cực kì khách sáo.
Nếu Dung Tự đã đến, dù gì cũng là "người quen". Cũng không thể để Dung Tự dầm mưa ở bên ngoài. Hạ Dữu đi xả nước tắm, Phó Thiên Sanh đi chuẩn bị vài món ăn. Dung Tự không có quần áo thay. Trình Cẩm Chi lòng không cam tình không nguyện lấy