"Cô Dung, cô không cần phải lo lắng, cô Trình đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm tính mạng rồi."
"Bác sĩ có thể đảm bảo chứ?"
Bác sĩ hơi ngẩn ra, hắn nhìn Dung Tự. Bác sĩ luôn cảm thấy tình trạng của Dung Tự rất bất thường: "Cô Dung, cô có thấy khó chịu ở đâu không?"
"Chị ấy sẽ không sao, đúng không?" Đôi môi của Dung Tự trắng bệch.
"Ý chí sống của cô Trình rất mạnh." Bác sĩ nói: "So với cô Trình, tôi lo lắng..."
"Cô Dung hơn." Bác sĩ ngừng một lúc. Dung Tự suy tim ngay tại chỗ, cứu lại cũng chỉ còn lại nửa hơi thở: "Cô Dung, trong thời gian này cô cần phải nghỉ ngơi. Tôi đề nghị cô dừng công việc, chỉ số kiểm tra triệu chứng bệnh của cơ thể cô đã rất yếu rồi. Lần phẫu thuật này, phần lớn là do cường độ làm việc cao của cô gây ra."
Bác sĩ không nói rõ một điểm đó là ý chí sống của Dung Tự. Ý chí sống của Dung Tự rất yếu. Cô Dung và cô Trình chắc là bạn thân chứ nhỉ? Sao hai người trái ngược nhiều như vậy?
"Cô Dung?"
Dung Tự ngẩng đầu, nở nụ cười, cảm xúc trên khuôn mặt càng ảm đạm hơn: "Không sao là tốt rồi."
"Nhưng cơ thể của cô Trình vẫn rất yếu, vết thương rất sâu." Bác sĩ nói: "May lúc cô Dung có thể ở cùng với cô ấy..."
Dung Tự cúi đầu, cả người rất tăm tối. Khiến bác sĩ nuốt lại lời nói tiếp theo. Hắn chưa bao giờ nhận một bệnh nhân như vậy.
"Không thể như vậy nữa." Giọng Dung Tự rất nhỏ.
Dung Tự nói cám ơn, đứng lên. Dường như Dung Tự không thể chịu đựng cơ thể của chính mình, cô đi nửa bước đã cúi đầu thở hổn hển. Bác sĩ vội bước đến: "Cô Dung, cô chờ một chút, tôi cho y tá đưa cô về."
"Không cần. Cô Cẩu ở ngoài chờ tôi, tôi đi thẳng đến phòng bệnh của cô Trình."
"Vâng. Có cô Cẩu, tôi yên tâm hơn nhiều." Bác sĩ nói.
Bước chân của Dung Tự rất chậm, kéo cơ thể của chính mình có vẻ hơi tốn sức. Cô cúi thấp đầu, giọng nói nhẹ nhàng. Có phần như lải nhải: "Có lẽ cần thuốc an thần."
"Cô Dung?"
"Nếu phòng bệnh của cô Trình có chuyện gì, làm phiền các bác sĩ."
"Cô Dung, cô muốn nói gì với cô Trình sao?" Bác sĩ nói: "Nếu là vậy, chúng tôi không thể để cô gặp cô ấy. Điều này rất nguy hiểm với cô và cả cô ấy. Cô Dung, cô đừng lấy cơ thể ra đùa giỡn."
Dung Tự không nói gì, chỉ nở nụ cười.
"Chị không thích nghe những thứ này, chị đau đớn sống lại, không phải để nghe em nói những thứ này."
"Chị không bắt em lựa chọn giữa chị và Dung Trạm."
"Dung Tự, chỉ cần em bỏ chị đi, mình sẽ kết thúc."
Lời hung hãn qua đi, lại yếu ớt nhỏ giọng: "Dung Tự, em đừng đi."
Dung Tự xoay lưng đi, vành mắt chợt cay. Vào phòng bệnh, vừa thấy Trình Cẩm Chi cô đã mềm lòng. Đừng nói chi là Trình Cẩm Chi mở miệng nói những lời này. Vậy không chia tay được, ở bên cạnh Trình Cẩm Chi đàng hoàng. Chăm sóc nàng, đừng để nàng bị thương nữa.
Cô nên làm gì với người này, người này vượt qua quá nhiều dự tính của cô. Nếu người này không tỉnh lại, bản thân cô sẽ như thế nào? Người này đã đoán được tâm sự của cô, khi đáp án hiện ra chân thực, người này luôn luôn nghĩ rất nhiều cách để nói sang chuyện khác. Nếu như tiếp tục ở lại, chắc chắn cô sẽ bị người này thuyết phục.
Người này tốt biết bao, sao có thể để người này cùng chịu đựng những điều này với cô. Tất cả mọi chuyện, trở về điểm xuất phát. Dằn vặt biết bao nhiêu. Không cần phải để đối phương chịu đựng những điều này.
Dung Tự đi ra hành lang, hành lang hơi ảm đạm ẩm thấp. Mùi nước khử trùng của bệnh viện, đỡ tường bên cạnh. Cô cần nghỉ ngơi một lúc, giữ thể lực. Sau đó rời khỏi đây.
"Cô Dung, sao cô lại xuất viện?" Nhận được điện thoại, A Tiêm lập tức chạy đến. A Tiêm ngồi kế tài xế quay đầu lại, hắn mở to hai mắt, nhìn những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu trên trán Dung Tự. Áo của Dung Tự đã ướt đẫm. Dáng vẻ của cô, như thể giây tiếp theo sẽ lên cơn sốc.
"Đổi bệnh viện, đưa tôi đến đó." Ý thức của Dung Tự không rõ ràng lắm, hổn hển, phó thác đứt quãng: "Đừng nói với chị ấy."
Cơ thể của Dung Tự rất yếu ớt, cấp cứu ròng rã một ngày. Cứu được, lại rơi vào hôn mê sâu.
"Bác sĩ, những lời này là Dung Tự nói?" Cha mẹ Trình nhìn bác sĩ. Trình Cẩm Chi nằm viện một hai ngày, cha mẹ Trình đã biết.
Bác sĩ gật đầu, lại tỏ vẻ rất xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không nghĩ rằng cô Dung hỏi điều này là để..."
"Ừ chúng tôi biết."
"Bên cô Trình..."
"Giờ nó còn chưa khỏi hẳn, không cần nói những điều này với nó." Mẹ Trình nói.
"Cô Dung ở bệnh viện gần đây, hiện giờ cô ấy..."
"Đừng để ý đến nó." Tốc độ nói của mẹ Trình rất nhanh. Vẻ mặt của bác sĩ hơi kinh ngạc. Mẹ Trình ngừng một lúc còn nói thêm: "Cô Dung chỉ là một người bạn bình thường của Cẩm Chi, đối với chúng tôi, cũng không quan trọng lắm."
Ra cửa, cha Trình tỏ vẻ ngập ngừng: "Tại sao Dung Tự lại muốn hỏi bác sĩ những điều đó? Nó có lý do khác?"
"Điều này không quan trọng."
"Bà, có phải ngay từ đầu bà đã..." Cha Trình hơi do dự: "Ý của tôi là, có phải bà tạo quá nhiều áp lực lên tụi nó không?"
"Chẳng lẽ ông muốn Cẩm Chi sống cả đời với Dung Tự sao?" Mẹ Trình nói: "Chúng ta không làm gì cả, chỉ do Dung Tự không chịu được thử thách. Đối với chúng ta, đây là một điều may mắn bách niên quá hậu*."
*Điều may mắn bách niên quá hậu: Chỉ có được điều may mắn sau khi trải qua rất nhiều năm, thời gian rất dài. Hoặc chỉ may mắn trong cuộc đời.
Cha Trình sửng sốt, ông nhìn mẹ Trình. Hình như hơi bỡ ngỡ khi thấy vợ mình như vậy. Ông vẫn luôn nghĩ rằng vợ ông thích Dung Tự: "Bà, bà không thích Dung Tự?"
Mẹ Trình không nói gì, rất lâu sau mới từ từ mở miệng: "Dung Tự nói với Cẩm Chi vào lúc này, là muốn để Cẩm Chi rơi vào trạng thái mất lý trí. Cũng muốn để chúng