Lần này khác với lúc trước, tuy rằng hai người cũng không từng như vậy mấy lần. Trình Cẩm Chi quấn quít lấy cô, cọ tay cô. Dường như muốn cô giúp giải quyết vấn đề sinh lý. Trình Cẩm Chi vốn là một tiểu yêu tinh, sau khi uống rượu thì càng giống hơn. Dung Tự thấy có phần may mắn vì Trình Cẩm Chi say rượu, nếu không để nàng thấy bản thân... sợ lại bị chọc một trận. Mặt Dung Tự đỏ tới mép tai, tiếng thở hổn hển mềm mại của Trình Cẩm Chi vẫn còn bên tai. Với Dung Tự những cảm xúc như vậy là bỡ ngỡ.
Trình Cẩm Chi dựa vào người cô, dường như muốn hôn cô. Dung Tự vẫn còn hơi chống cự, cô hơi nghiêng đầu. Trình Cẩm Chi uống rượu, như một đứa con nít không lấy được kẹo. Nàng nằm trên người Dung Tự, khóc thút thít. Dung Tự không thể làm gì khác hơn là hôn đôi má của nàng, giảm bớt áp lực do cảm xúc say rượu mang đến. Trình Cẩm Chi "được voi đòi tiên" ngồi lên người cô.
Lời nói của Trình Cẩm Chi có phần không rõ ràng: "Chị đừng để tôi một mình, đừng phớt lờ tôi. Tôi khó chịu... Cao Y..."
Những ngày qua, Dung Tự ở trong biệt thự của Trình Cẩm Chi. Cũng nghe quản gia, cô giúp việc nói về Trình Cẩm Chi. Cái tên Trình Cẩm Chi này, từ xa lạ đến quen thuộc, lòng sinh ra những nỗi buồn vô cớ. Dung Tự lần mò không ra. Nhưng đến giờ phút này, lòng của Dung Tự, không khỏi bị thắt một cái. Tất cả nỗi buồn vô cớ đều tan biến. Với Trình Cẩm Chi cô đơn giản chỉ là một người bạn tình. Dù cho A Uy luôn nói bên tai cô: "Cô Dung, cô là người đầu tiên ở đây."
"Cao..." Cái miệng nhỏ của Trình Cẩm Chi khẽ mở, dường như lại muốn gọi tên một người khác. Dung Tự ngẩng đầu, hôn lên môi của Trình Cẩm Chi. Dung Tự rất ít khi chủ động như vậy. Dung Tự chỉ muốn chặn lại lời nói của Trình Cẩm Chi, không nghĩ rằng Trình Cẩm Chi ôm lấy cổ cô, làm nụ hôn này sâu hơn. Đây là lần đầu tiên, hai người hôn môi như vậy. Bình thường chỉ là màn dạo đầu có chứa mục đích. Dung Tự lần lượt bị Trình Cẩm Chi đánh bại.
Tai Dung Tự đỏ, cô thở phì phò, nhìn đôi má ửng đỏ của Trình Cẩm Chi. May mắn, người này say rồi.
Sau đó, Dung Tự tắm cho Trình Cẩm Chi. Vóc dáng của Trình Cẩm Chi thật sự rất quyến rũ, hoàn toàn tỏa ra hoocmon nữ tính. Bình thường Trình Cẩm Chi rất chú ý đến việc chăm sóc, da cũng rất trắng và mịn màng. Ngón tay của Dung Tự vừa mới chạm vào da thịt của Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi lập tức phát ra tiếng hừ hừ rất nhỏ. Lười biếng, như bé mèo vô tình ngủ quên, nằm ngửa để ló cái bụng. Dung Tự bế Trình Cẩm Chi về giường, Trình Cẩm Chi lại ôm lấy cô, Dung Tự vừa lên giường, Trình Cẩm Chi lập tức chui vào lòng cô.
Có phải Trình Cẩm Chi xem cô như gối ôm không? Dung Tự cứng đờ. Đây vốn là một tư thế rất ôn tồn, nhưng dường như không thích hợp lắm với hai người họ, Dung Tự nhẹ nhàng bỏ tay Trình Cẩm Chi ra, nghiêng người, quay lưng về phía Trình Cẩm Chi. Nửa đêm, Trình Cẩm Chi lại dính vào, mặt của nàng cọ mấy cái vào lưng của Dung Tự.
Dung Tự xoay người, nhìn Trình Cẩm Chi. Cô cho rằng Trình Cẩm Chi dậy, đợi nửa buổi, Trình Cẩm Chi cũng không có âm thanh gì. Trình Cẩm Chi tựa đầu vào người Dung Tự. Dung Tự giơ tay lên, ôm Trình Cẩm Chi một cách cứng nhắc. Trình Cẩm Chi lập tức chui lại vào lòng cô.
Có lẽ Trình Cẩm Chi coi cô như người kia. Nhất định Trình Cẩm Chi rất thích người kia.
"Chào buổi sáng." Dung Tự ngủ không say, thức dậy quay đầu, lập tức đụng trúng đôi mắt mở to của Trình Cẩm Chi.
Dường như Trình Cẩm Chi rất kinh ngạc: "A... chào buổi sáng."
"Chị muốn ăn gì không?" Dung Tự xuống giường mặc quần áo, lại quay đầu nhìn Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi đã ngồi dậy, trông nàng hơi lén lén lút lút. Nàng kéo cổ áo của mình ra, xem vết hôn trên cổ mình. Hiển nhiên Trình Cẩm Chi không nhớ rõ chuyện tối qua. Dung Tự thấy vết hôn trên cổ Trình Cẩm Chi, mặt cũng hơi nóng lên. Hôm qua cô không có cắn nặng lắm, sao trông như...
"Em đi làm bữa sáng." Dung Tự quay đầu, đi ra khỏi phòng.
Đợi Dung Tự làm bữa sáng xong, Trình Cẩm Chi đã không còn ở trong phòng. Dung Tự đặt dĩa lên bàn, cô đi thẳng đến ban công. Trình Cẩm Chi đã mặc quần áo, nàng mang kính râm, bước nhanh về phía xe. Bước đi rất nhanh, trông như chạy trối chết. Có đôi khi cô không hiểu được Trình Cẩm Chi, rõ ràng là một người rất phách lối, đôi khi lại lộ ra một mặt rất ngượng ngùng. Chẳng hạn như bây giờ. Rõ ràng đây là nhà của nàng, cô cũng được nàng bao nuôi. Nàng như mắc sai lầm gì đó, ngay cả bữa sáng cũng không ăn đã chạy đi.
Tiếp theo, Trình Cẩm Chi lại đến vài lần. Trình Cẩm Chi đến, bình thường là khi không vui. Có một lần, cầm điện thoại cãi nhau. Cãi cãi, Trình Cẩm Chi lại cười. Nàng dụi mắt, dường như sắp khóc. Dung Tự đứng trên lầu nhìn Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi mới nổi giận, đem tất cả những thứ có thể ném ném hết xuống đất. Một mình đứng trong mớ hỗn độn cười khúc khích. Là cười khúc khích sao? Trông hơi ngốc.
Người này, luôn viết hết vui buồn sầu giận lên mặt.
Nếu như Trình Cẩm Chi là một người chung tình, như vậy cô Cao trong miệng của nàng, cũng không phải là người thâm tình. Thái độ của cô Cao đối với Trình Cẩm Chi có vẻ hơi đong đưa, đương nhiên, cũng không phải Dung Tự nghĩ gì cô Cao. Cô có thể ở bên cạnh Trình Cẩm Chi, còn phải "cám ơn" thái độ của cô Cao. Dung Tự cảm thấy mình như kẽ hở trong tình cảm của hai người. Cô phải sẵn sàng cho việc có thể bị bỏ rơi vào bất cứ lúc nào.
Sau đó, Trình Cẩm Chi cho cô phim, thậm chí tham gia diễn. Dung Tự nhìn kịch bản, vốn tưởng rằng Trình Cẩm Chi lại muốn trêu cô, nhưng không ngờ rằng Trình Cẩm Chi chọn nhân vật chính. Điều Dung Tự không nghĩ đến là diễn xuất của Trình Cẩm Chi. Khi Trình Cẩm Chi muốn hôn cô, cô quay mặt đi. Điều này hiển nhiên đã chọc giận Trình Cẩm