"..." Nàng nắm tay của vị thành niên, mắng Dung Tự mấy tiếng?
Cẩu Vũ vừa nhìn Trình Cẩm Chi thì lại cười, thở hổn hển mấy hơi mới nháy mắt mở miệng: "Trình Cẩm Chi, cậu không có tí ấn tượng nào à?"
Cẩu Vũ vừa nói như vậy, Hạ Dữu cũng sôi nổi: "Tiếp theo thì sao?"
Cẩu Vũ ho mấy tiếng, hắng giọng một cái. Cô liếc Trình Cẩm Chi, nói với Hạ Dữu: "Mắng xong thì ngã xuống ngủ, còn lấy chăn đắp ngực mình lại. Trình Cẩm Chi, cậu biết chăm sóc bản thân lắm đó. Lên giường còn đắp chăn cho mình."
Nghe phần sau, Hạ Dữu vốn đang trợn to đôi mắt cũng nở nụ cười.
"Nộn mô còn đặc biệt nhấn mạnh cậu đắp chăn cho bản thân, chắc là nghĩ cậu giả say." Nói, Cẩu Vũ lại cười to. Cẩu Vũ giơ ngón tay cái cho Trình Cẩm Chi: "Giỏi, người giỏi nhất năm."
"Cậu nói bậy à." Có chết Trình Cẩm Chi cũng không thừa nhận. Ai muốn nhận chuyện thế này chứ. Trình Cẩm Chi nghĩ ngay đến vẻ mặt một lời khó nói hết của vị thành niên. Trời ạ, mất mặt quá, sau này sao bươn chải trong đám bạn nữa. Một truyền mười, mười truyền một trăm, người người đều sẽ biết rằng nàng lấy bạn chữa cháy* làm em gái tri kỉ*, khóc lóc kể lể chuyện tình cảm chết non của mình. Trời... Đừng nghĩ nữa. Có chuyện này à? Không có chuyện này.
*Bạn chữa cháy: Bạn bè chuyên môn để quan hệ. Không có tình yêu.
*Em gái tri kỉ: Chỉ người biết lắng nghe, có thể thấu hiểu bạn.
"Cẩm Chi à..." Hạ Dữu ôm đầu Trình Cẩm Chi, dịu dàng gọi tên Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi ngẩng đầu, đôi mắt khẽ chớp, còn đầy ánh nước. Cảm xúc đạt mức tối đa. Nếu như cậu còn phát biểu ý kiến gì, mình nhảy xuống hồ cho cậu xem. Hạ Dữu nở nụ cười, dịu dàng vỗ vỗ đầu Trình Cẩm Chi: "Cẩm Chi, cậu đi xem mắt không?"
Xem mắt là Hạ Dữu và Cẩu Vũ nói đùa. Thật ra cũng có ý như vậy, mẹ nàng đang tìm hiểu mấy người con gái đồng lứa với nàng có sự nghiệp thành công: "Coi như là kết bạn đi, ăn một bữa cơm gì gì đó."
"... Không có." Trình Cẩm Chi nói: "Dù gì mình cũng là một nữ diễn viên nổi tiếng trong nước."
"Mình thấy mẹ cậu nhìn người rất đúng, cậu thử đi." Trông Cẩu Vũ cười nói hơi hả hê.
Trình Cẩm Chi liếc: "Sao cậu không thử với Phó Tân Bạch đi?"
"Đừng nói nữa. Mình đã lơ chị ấy hơn nửa tháng. Lần trước dọa mình sắp chết, không ngờ chị ấy lại cầu hôn với mình trong hôn lễ của người khác." Có vẻ Cẩu Vũ thực sự sợ, cô sờ sờ cánh tay của mình: "Có phải chị ấy bị bệnh không nhỉ?"
"A Cẩu, có phải cậu bị bệnh sợ hôn nhân không?"
"Hơi." Cẩu Vũ nói, hai tay cô đặt trên đầu gối, trông hơi nghiêm túc: "Thực sự, mấy hôm nay mình đang suy nghĩ về quan hệ giữa mình và chị ấy. Lúc mà chị ấy để chậu xương rồng đầu tiên trong nhà mình, mình đã thấy lạ."
"Hình như trong ngôn ngữ của các loài hoa xương rồng là kiên cường, tình yêu mạnh mẽ." Hạ Dữu nói: "Các cậu nhìn mình làm gì?"
Nhiều năm như vậy, Hạ Dữu vẫn là thiếu nữ với hình tượng văn nghệ.
"Xương rồng không liên quan gì, xương rồng mình cũng mua được." Cẩu Vũ nói: "Cậu cho rằng chị ấy chỉ để một chậu xương rồng trong phòng mình? Chị ấy đang thử mình. Sau khi đặt xương rồng, chị ấy lại đổi giấy dán tường của mình."
"Mình nghĩ là giấy dán tường cũ của cậu xấu quá." Trình Cẩm Chi nói.
"Hai cậu đừng nói leo." Cẩu Vũ nói: "Ý của mình là, chị ấy đang hòa vào cuộc sống của mình. Trình Cẩm Chi, mình hỏi cậu, đồ trong nhà của cậu lúc trước, có phải toàn là do Dung Tự mua thêm không?"
"Không phải mọi thứ." Cũng gần vậy.
"Em ấy sẽ hòa vào cậu, thậm chí hòa vào cuộc sống của cậu." Cẩu Vũ nói xong lại hơi sợ: "Một ngày nào đó, cậu sẽ thấy xương rồng rất tươi, giấy dán tường cũng đẹp lắm. Đến khi em ấy nói dọn đến ở chung, cậu thấy cũng tốt. Cậu cho rằng chỉ là ở chung, nhưng không biết em ấy sẽ đem cuộc sống của em ấy hòa vào cậu."
"Cũng được mà. Nhà cũng không phải khách sạn, chắc chắn sẽ có hơi thở cuộc sống." Hạ Dữu nói.
Cẩu Vũ búng ngón tay ra tiếng: "Đúng, trên người cậu cũng có hơi thở của em ấy."
Cẩu Vũ mới nói, Trình Cẩm Chi còn suy nghĩ một chút. Suy nghĩ mấy giây lại thấy sai: "Cẩu Vũ, có phải cậu đang lấy mình làm tài liệu giảng dạy tiêu cực không?"
"Tài liệu giảng dạy tích cực, cũng không khóc trước mặt bạn chữa cháy nói mình bị đá..."
"Câm miệng, bà sẽ bóp chết ngươi." Trình Cẩm Chi hoàn toàn bị chọc giận. Mười lăm phút trước, nàng vẫn đang bùi ngùi về cuộc đời với Hạ Dữu, cảm thấy mình siêu thoát rồi. Hạ Dữu vội đến làm người hoà giải, ôm lấy Trình Cẩm Chi.
Ba người ôm thành một cục, vất vả lắm mới tách được Trình Cẩm Chi và Cẩu Vũ ra xa nhau. Hạ Dữu thở hổn hển mấy hơi: "Hai cậu đừng cấu véo nhau nữa. Mình như thấy được mình tám mươi tuổi, còn phải chống gậy khuyên can hai cậu."
Cẩu Vũ nới lỏng cổ áo của mình, mặt cô nghẹn đỏ bừng: "Trình Cẩm Chi, cậu muốn bóp chết mình thật à."
"A Cẩu, nói bản thân cậu, đừng đẩy sang Trình Cẩm Chi." Hạ Dữu nói.
Cẩu Vũ hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: "Mình suy nghĩ xong rồi, mình muốn nói rõ với Phó Tân Bạch. Mình sẽ không kết hôn với chị ấy."
"A Cẩu, mình thấy cậu nên nghĩ cho kĩ. Cậu coi Thiên Hậu nổi tiếng trong ngoài nước, cô ấy làm đến bước này thì đã có dự định hi sinh một phần công việc kinh doanh của mình." Hạ Dữu nói: "Quan trọng nhất là, mình thấy cậu có tình cảm với Thiên Hậu."
Cẩu Vũ lắc lắc ngón tay: "Hạ Dữu, cậu vẫn còn suy nghĩ của thiếu nữ. Người như Phó Tân Bạch, nếu cậu thực sự muốn chủ động, ngược lại chị ấy sẽ thấy chán. Cho rằng cậu tạo áp lực cho chị ấy, khiến chị ấy không thở được."
"Khi cậu không chắc chắn về một việc gì đó, giữ nguyên hiện trạng ít nhất sẽ không làm việc đó trở nên tồi tệ hơn." Suy nghĩ của Cẩu Vũ không có cảm giác an toàn.
Cẩu Vũ nói xong, Hạ Dữu và Trình Cẩm Chi liếc mắt nhìn nhau. Khi Hạ Dữu định nói gì đó, Cẩu Vũ lại ôm hai người: "Mình chỉ nói dự tính của mình. Tụi mình nên uống thôi."
"Được rồi, chúc cậu sinh nhật vui