*Hoa đào: Số đào hoa.
"A Cẩu, miệng cậu muốn ăn đập quá."
"Dữu Tử, cậu bươn chải trong ngành giải trí lâu như vậy, tam quan vẫn chưa bể. Nhìn là biết công lao của Phó Thiên Sanh." Cẩu Vũ nói, liếc nhìn Trình Cẩm Chi, đặt tay lên vai Trình Cẩm Chi: "Cẩm Chi thì khác, nghẹn một bụng âm u, không có chỗ cắn."
Trình Cẩm Chi nghiêng đầu, cắn tay Cẩu Vũ. Cẩu Vũ phản ứng nhanh, vội vã rút tay lại: "Thấy không?"
"Được rồi được rồi." Hạ Dữu vội làm người hòa giải: "Hai cậu cộng lại cũng gần sáu chục tuổi, đừng trẻ con như thế. Đặc biệt là cậu, đừng chọc Cẩm Chi."
Hạ Dữu nói Cẩu Vũ mấy câu, lại kéo Trình Cẩm Chi sang: "Cẩm Chi, "Thủ Vọng" vẫn chưa quay xong sao?"
"Chưa. Còn thiếu mấy cảnh." Trình Cẩm Chi nói: "Trước tết sẽ quay xong."
"Vậy là tốt rồi, quay xong cũng là một sự kiện."
"Không nói nữa, tụi mình uống đi." Cẩu Vũ rót rượu đầy ly cho Trình Cẩm Chi và Hạ Dữu.
Uống đến hai ba giờ sáng, "người nhà" cũng đến nhận người. Trình Cẩm Chi say bí tỉ nhìn Thiên Hậu khiêng Cẩu Vũ đi, không bao lâu Phó Thiên Sanh cũng đến, Phó Thiên Sanh họp ở vùng khác, gấp gáp trở về. Không ngờ là gấp gáp về thật. So với Thiên Hậu, Phó Thiên Sanh dịu dàng hơn. Cô ôm Hạ Dữu, đút nước cho Hạ Dữu. Lúc đi, còn đắp một cái khăn nóng lên trán Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi vuốt khăn nóng, lại ngồi trên thảm. Mới vừa rồi còn rất ồn ào, đặc biệt là Cẩu Vũ, Cẩu Vũ nói lảm nhảm, cũng không biết đang nói gì, dù sao cũng rất ồn ào. Hiện giờ đột nhiên yên lặng, Trình Cẩm Chi không quen lắm. Nàng vuốt vuốt cánh tay mình, lấy áo khoác khoác lên người. Khi bước ra ban công, nàng thấy xe của Phó Thiên Sanh, Phó Thiên Sanh đi lại bất tiện, phụ tá của cô phụ một tay, mới bế Hạ Dữu vào xe được.
Ban công hơi lạnh, thoáng cái Trình Cẩm Chi đã tỉnh táo lại. Nàng ôm cánh tay mình, nhìn Phó Thiên Sanh và Hạ Dữu. Hạ Dữu khá ngoan, uống rượu xong cũng không quậy, chỉ hơi nũng nịu với Phó Thiên Sanh. Chân hơi đạp đá lung tung. Phó Thiên Sanh khá kiên nhẫn, cô cúi người nói gì đó vào tai Hạ Dữu, Hạ Dữu không lộn xộn nữa. Phó Thiên San hôn đôi má Hạ Dữu một cái. Chẳng bao lâu, cửa được đóng lại, xe cũng chạy đi. Biệt thự càng yên tĩnh hơn.
Trình Cẩm Chi hít vài hơi không khí lạnh, vuốt vuốt cánh tay mình. Kì lạ, sao lại yên lặng như vậy.
Đã nói không say không về, nhưng mỗi người đều được người nhà đưa về. Lần sau không bao giờ tin hai người đó nữa. Về phòng ngủ, Trình Cẩm Chi lại ngồi trên thảm, yên lặng như vậy, tỉnh còn không bằng say. Trình Cẩm Chi lại bưng ly rượu lên.
Lúc tỉnh lại, Trình Cẩm Chi còn thấy hơi lạ. Theo lý thuyết, uống rượu cả đêm, đầu óc sẽ phải rất choáng. Lẽ nào tửu lượng trở nên tốt hơn? Trình Cẩm Chi vốn định trở mình ngủ tiếp, chẳng qua... Trình Cẩm Chi sờ sờ cánh tay mình. Lại sờ soạng cơ thể mình. Trần trụi!? Trình Cẩm Chi che ngực mình, ngồi dậy, gì vậy chứ!?
"Dậy rồi?" Lúc này, Dung Tự bước vào. Mái tóc dài của Dung Tự xõa trên vai, cầm hai ly nước trong tay, đặt một ly nước lên bàn bên cạnh Trình Cẩm Chi.
Dung Tự mặc áo choàng tắm, hình như mới tắm xong. Cầm một ly thủy tinh trong suốt, có vẻ như các ngón tay rất trắng và mảnh mai. Cô nâng cổ tay lên, nhấp một miếng nước. Nhìn cổ họng Dung Tự nuốt, Trình Cẩm Chi thấy đôi chân mềm nhũn. Tay Trình Cẩm Chi mò vào trong chăn. Không thể nào!? Dung Tự có vẻ rất bình tĩnh, cô đi về phía bàn làm việc, không ngồi xuống chỉ đứng đó, trên bàn còn có một cái máy tính xách tay. Dung Tự đặt một tay lên bàn phím, không biết đang gõ gì, sau đó nhanh chóng đóng máy tính lại.
"Dung Tự, em tự tiện xông vào nhà dân! Lại còn đem chị..."
"Vẫn không thoải mái sao?" Dung Tự bước đến, giọng nói rất dịu dàng.
"Em vào bằng cách nào?"
Dung Tự không nói chuyện, lấy điện thoại của mình ra. Cô mở lịch sử cuộc gọi ra.
"Chị gọi điện thoại cho em?" Trình Cẩm Chi vò mái tóc dài rối bời của mình, nàng vội lấy điện thoại của mình. Nhìn thử, quả nhiên là nàng gọi điện thoại cho Dung Tự, hơn nữa kéo dài đến bốn mươi phút.
Ký ức vụn vặt, nằm rải rác trong đầu Trình Cẩm Chi. Dung Tự còn chưa xuống xe, nàng đã túm Dung Tự vào nhà. Nàng cắn cổ Dung Tự, làm ngay trên cầu thang. Trình Cẩm Chi lắc đầu, lại nhớ đến hai người triền miên trong bồn tắm, từ bồn tắm đến cái thảm trong phòng ngủ. Trình Cẩm Chi liếc thảm một cái, quả nhiên cái thảm đã bị vứt đi.
.... Bình tĩnh bình tĩnh.
"À." Trình Cẩm Chi nhanh chóng thể hiện sự bình tĩnh: "Sao em còn ở đây?"
"Em làm cơm trưa. Chị ăn một chút."
"Ừ."
Dung Tự cầm túi máy tính, đặt quần áo đã gấp lên giường của Trình Cẩm Chi: "Em đi họp. Có chuyện gì thì gọi cho em."
"Ừ." Khi Dung Tự vừa đi, Trình Cẩm Chi xóa số điện thoại của Dung Tự ngay lập tức.
Trình Cẩm Chi che kín đầu của mình, nói chuyện bốn mươi phút, nàng đã nói gì với Dung Tự? Hôm nay đêm ba mươi, dục cầu bất mãn? Quá bực mình. Không ngờ lại gọi điện thoại cầu hoan với người yêu cũ. Lên xe, DC ngồi ở vị trí kế tài xế quay đầu lại.
"Tiếp tục đi." Trình Cẩm Chi nói. Hiện DC đang nói về sắp xếp lịch trình.
"Sếp, lúc xuống xe sếp có muốn choàng một cái khăn quàng cổ không?" DC "thiện chí" nhắc nhở.
Trình Cẩm Chi sờ sờ cổ của mình, trừng DC: "Đọc sắp xếp của anh."
"Vâng." DC trả lời khá vui vẻ.
"Anh vui gì?" Trình Cẩm Chi giận không chỗ xả.
"Đâu có vui." Giọng nói của DC hơi lên giọng, thiếu chút nữa đã bật cười.
"Tôi thấy anh cười." Trình Cẩm Chi giận cá chém thớt.
"Đâu có, sếp là sếp của tôi, tôi muốn giữ nụ cười đúng mực với sếp."
DC nói xong, cạch một tiếng, Trình Cẩm Chi chụp ảnh hắn: "Nguyên ngày hôm nay, giữ nụ cười này. Không cười, là không tôn trọng tôi. Không tôn trọng tôi, ừm, hình như tôi chưa phát thưởng cuối năm hả?"
"Đừng mà sếp."
"Giữ nụ cười, xụ mặt nữa, tôi sẽ trừ thưởng cuối năm." Nói xong, Trình Cẩm Chi vỗ vai DC.
DC giữ nụ cười lúng túng, nài nỉ Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi bật cười, tâm trạng thật tốt dựa vào ghế. Chạy show, sau đó