Xem phim tài liệu của CCTV, Trình Cẩm Chi cũng hoảng hốt. Dường như tất cả mọi thứ đều ở ngay trước mắt, trọng sinh mấy năm nay, mọi thứ chân thật mà lại rõ ràng. Buổi sáng sương còn chưa tan, đeo khẩu trang chạy đến phim trường. Trăng sao chiếu rọi, một mình ngồi chồm hổm đọc kịch bản trong phim trường. Lúc quay "Cẩm y vệ" thì bị thương, Trình Cẩm Chi chạm vào ngực mình. Dù đã làm phẫu thuật xóa sẹo, nhưng khi chạm vào cảm xúc vẫn khác. Lúc đó thực sự bị thương rất nghiêm trọng. Trong khoảnh khắc lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên vào cơ thể, Trình Cẩm Chi nghĩ rằng mình sẽ trở lại đời trước. Đau đớn đan xen, quen thuộc giống như chấn thương của đời trước. Sau khi tỉnh lại, gặp được người ấy. Người ấy là "đối thủ một mất một còn" của nàng, là người yêu của nàng. Người ấy nói chia tay với nàng, như thể có bàn tay của ông trời, đặt tất cả mọi thứ trở về đúng "quỹ đạo". Khi quay "Dị hình", nàng nhập vai, nhân viên đoàn phim coi nàng là một kẻ điên. Chỉ có Thẩm Thuyên mừng như điên, bản thân Thẩm Thuyên là kẻ điên. Thẩm Thuyên đưa tất cả các mặt tối của nàng ra ngoài, nhập vai, nhưng không có cách nào thu phóng tự như. Hạ Dữu đưa nàng lên núi, bà nội dẫn nàng uống trà nhìn núi nhìn sông nhìn rừng trúc phía trước. Dường như nàng lại trở về trạng thái sau khi chấn thương, một mình trong bệnh viện, một mình trong nhà. Điều khác biệt là, Trình Cẩm Chi cảm thấy có cái gì đó an ổn dần dần rơi xuống trong cơ thể. Diễn xuất của nàng dường như đã đột phá nút thắt cổ chai* một cách vô tình. Thay đổi về lượng dẫn đến thay đổi về chất, giống như khi xưa chủ tịch Warner nói, diễn tĩnh của nàng không đủ sức dãn. Tất cả mọi thứ được bắt đầu đắp nặn lại từ sự tan vỡ. Nàng coi như là gặp họa được phúc.
*Nút thắt cổ chai: Mô tả cái gì đó đang làm chậm và cản trở sự phát triển.
Khi xem phim quảng cáo của "Thủ Vọng", trong khoảnh khắc Trình Cẩm Chi cảm thấy mình có một cảm giác. Cảm giác đến thế nào? Nàng cũng không biết. Đây là một cảm giác rất huyền ảo. Cũng giống như ngày xưa, thấy một cái đề rất khó, bây giờ xem lại, phát hiện trong đầu đột nhiên có cách giải. Tất nhiên đây chỉ là phép ẩn dụ, đối với việc tính toán tài chính, đến bây giờ Trình Cẩm Chi vẫn chưa tìm ra cách.
""Đương đại" mở miệng là bắn ra từ nói suông bằng tiếng phổ thông. Nhân vật đại biểu đáng học tập nhất của thanh thiếu niên toàn quốc." Cẩu Vũ bật cười: "Để thanh thiếu niên học tập gì từ cậu chứ? Học cậu bao nuôi học sinh trung học, hay học cậu hẹn bạn chữa cháy?"
Phim tài liệu "Đương đại" là một chương trình lâu năm có uy tín, cũng là chương trình được CCTV nâng đỡ. Lần này, chọn Trình Cẩm Chi làm đại diện của ngôi sao cũng thu hút một lượng lớn khán giả trẻ. Mở đầu "Đương đại" nêu ra sự vẻ vang của Trình Cẩm Chi. Nhận được giải thưởng thanh niên tiến bộ của Trung Quốc và giải thưởng cống hiến nổi bật cho xã hội. Trình Cẩm Chi đã nhận được giải thưởng cống hiến nổi bật cho xã hội từ những năm trước, công ty đã lên rất nhiều kế hoạch cho tổ chức từ thiện, trong nước cũng có một số ngôi sao giành được giải thưởng này. Giải thưởng thanh niên tiến bộ này, ngành giải trí có khá ít, hai năm qua cũng chỉ có Trình Cẩm Chi được nhận. Trong hai năm qua, quốc gia tập trung vào đổi mới công nghệ, giải thưởng thanh niên tiến bộ cũng tập trung vào mảng công nghệ.
"Gì học sinh trung học?"
"Dung Tự đó, còn Olivia nữa." Cẩu Vũ thụi cánh tay của Trình Cẩm Chi: "Gần đây Olivia có liên lạc với cậu không?"
"Lúc đó Dung Tự đã tốt nghiệp trung học rồi." Trình Cẩm Chi nói: "Còn nữa, mình không có bất kì quan hệ gì với Olivia."
"Đừng giải thích. Thích trẻ con non nớt, là tính chung của con người."
Thấy Trình Cẩm Chi và Cẩu Vũ lại sắp nghịch nhau, Hạ Dữu xách váy đi ra. Áo cưới màu trắng và đôi găng tay, trông rất trang trọng. Trông Hạ Dữu hơi lo lắng: "A Sanh đến chưa?"
"Trời, Hạ Dữu cậu thật là đẹp đó." Cẩu Vũ hét lên đầy khoa trương.
Trình Cẩm Chi cũng bước đến, xách váy cho Hạ Dữu: "Rất đẹp đó Dữu Tử."
Trình Cẩm Chi và Cẩu Vũ đang thử váy cưới với Hạ Dữu. Phó Thiên Sanh đang chuẩn bị cho hôn lễ, sẽ đến sau.
"Thật sao? Các cậu đừng lo tâng bốc thôi, tỉ lệ eo có vừa vặn không?" Hạ Dữu hơi căng thẳng, vén sợi tóc bên tai.
"Hạ Dữu, cậu căng thẳng gì chứ, không phải cậu vừa kết hôn trên phim sao?"
"Kết hôn thật với phim luôn khác nhau, được chứ?" Hạ Dữu nói, lại nhìn bản thân trong gương: "Mình thấy chắc mình nên gầy thêm một chút."
"Gầy đủ rồi, gầy nữa, xách váy cưới không nổi."
"Mình thấy eo hơi to."
"To ở đâu?" Cẩu Vũ có phần đùa dai, hai tay bao bao eo của Hạ Dữu.
Lúc đang giỡn, Phó Thiên Sanh đến. Tay Phó Thiên Sanh còn cầm hoa, hoa rất tươi, trên chúng còn được phủ sương. Khi bước vào, cô thấy ba người đang đùa giỡn, trong giọng nói còn mang theo sự vui vẻ: "Thử xong chưa?"
"Ừm..." Nếu là bình thường, Hạ Dữu đã tự động nhào qua từ lâu. Nhưng hôm nay, có hơi rụt rè. Cô được Cẩu Vũ và Trình Cẩm Chi bao quanh, hơi ngượng ngùng vén tóc: "A Sanh, chị đến rồi à."
"Thật đẹp." Phó Thiên Sanh chống gậy, đưa hoa trong tay cho Hạ Dữu: "Vị hôn thê của chị."
"Vị hôn thê." Lúc chỉ có ba người, Cẩu Vũ dùng giọng điệu khoa trương để lặp lại lời của Phó Thiên Sanh.
"Hiếm khi Dữu Tử vui, cậu bớt châm chọc đi." Trình Cẩm Chi nói.
"A Cẩu, cậu đừng chọc mình. Nếu cậu muốn, ngày mai chắc chắn Thiên Hậu sẽ cho cậu một niềm vui bất ngờ." Hạ Dữu