Khi Trình Cẩm Chi nhắm mắt lại, Dung Tự cũng tắt đèn trong xe. Nằm trên giường vẫn không ngủ được, bây giờ nằm trong xe, nhắm mắt lại Trình Cẩm Chi đã ngủ. Có lẽ do bệnh nghề nghiệp, gấp rút lên đường khó có thời gian nghỉ ngơi, một năm có không ít thời gian ở trong xe. Ngủ khá an ổn, thức dậy do Dung Tự gọi. Tay của Dung Tự rơi xuống vai nàng: "Cẩm Chi."
Màn hình điện thoại của Trình Cẩm Chi nhấp nháy liên tục, lúc ngủ nàng đặt điện thoại lên ghế ngồi. Sau khi Dung Tự thấy thì đánh thức nàng. Trình Cẩm Chi hơi hơi ngồi dậy, cầm điện thoại lên.
"Alo, cha... có chuyện gì vậy?" Trình Cẩm Chi dụi dụi đôi mắt nhập nhèm: "Con không có bỏ nhà đi, con bao lớn rồi mà còn bỏ nhà đi."
Trình Cẩm Chi giơ điện thoại lên, cử động cánh tay. Ngủ dậy người hơi ê, tại sao nàng phải chạy vào xe Dung Tự ngủ? Dung Tự cũng giỏi, chỗ nhỏ hẹp như thế mà Dung Tự cũng có thể ngủ lâu như vậy. Trình Cẩm Chi nghiêng đầu nhìn Dung Tự, Dung Tự cao hơn nàng nhiều như vậy, chắc là ngủ rúc lại. Lúc này Dung Tự cũng đưa tay qua, cô giúp Trình Cẩm Chi ấn vai. Dung Tự giúp nàng mát xa, nàng cũng không tự ấn tùm lum nữa. Dung Tự rất chuyên nghiệp.
"Dạ, con sẽ về, cha mẹ không cần lo lắng." Trình Cẩm Chi nói mấy câu rồi cúp điện thoại. Xem điện thoại, mấy cuộc gọi nhỡ, ngoại trừ cha, còn có mẹ. Mẹ gọi rất nhiều lần. Trình Cẩm Chi lướt lướt, còn thấy được cuộc gọi của DC. Giờ này, DC đang ngủ bù, chắc là bị cha mẹ nàng kêu dậy. Trình Cẩm Chi gửi tin nhắn cho DC.
"Em đang ngủ, mới thấy điện thoại của chị." Dung Tự ngượng ngùng nói.
"Em nằm ngủ trên tay lái?"
"Ừ." Dung Tự gật đầu: "Em chỉ định ngủ một lúc."
Trình Cẩm Chi đưa chăn cho Dung Tự: "Em nên nằm ngủ đi. Chị về nhà."
Sau khi xuống xe, nàng lại nghĩ bảo Dung Tự ngủ ở cửa nhà nàng làm gì? Có thể bảo Dung Tự đi về nhà ngủ mà? Lúc này Dung Tự hạ cửa sổ xe xuống, nháy mắt với nàng: "Ăn tối với nhau sao?"
"Đến giờ rồi nói." Đến lúc này, làm sao nàng còn tâm trạng ăn tối? Về đến nhà, cha mẹ lập tức đến đón, cha mẹ đã mặc quần áo chỉnh tề. Nếu Trình Cẩm Chi không nghe điện thoại, họ sẽ ra ngoài tìm.
"Cẩm Chi, con mặc đồ ngủ đi dạo à?" Cha Trình lên tiếng.
Lúc nãy cha gọi điện thoại, hỏi nàng đi làm gì. Nàng nói ở ngoài đi dạo. Trình Cẩm Chi vò vò mái tóc dài rối bời, không cần soi gương cũng biết bộ dạng của nàng bây giờ. Chẳng lẽ sau khi dậy, Dung Tự luôn nhìn nàng cười. Có gì đáng cười, đáng lẽ hôm qua nàng nên cắn mạnh hơn.
"Dạ... cha về khi nào?" Nàng nhớ cha nàng còn đang đi công tác.
"Là mẹ gọi cha con về." Sau khi nhìn thấy Trình Cẩm Chi, mẹ Trình thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Sau khi thở phào nhẹ nhõm, nét mặt của mẹ Trình hơi nao núng. Làm người phụ nữ mạnh mẽ, hiếm khi mẹ thể hiện khía cạnh yếu đuối như vậy: "Mẹ lo cho con."
"Không có gì, con lên lầu." Trình Cẩm Chi tránh ánh mắt của mẹ.
"Cẩm Chi." Thay vào đó, cha Trình kéo tay Trình Cẩm Chi lại: "Mẹ con rất lo cho con."
Cha Trình nhấn mạnh một lần nữa. Có thể thấy, cha Trình vẫn có tính bảo vệ mẹ Trình. Từ nhỏ đến lớn, họ cũng rất cưng chiều đứa con gái duy nhất, chưa từng để nàng bị khổ gì cả. Nàng thích diễn xuất, không thích kinh doanh, đều tùy nàng. Tình thương của vợ chưa bao giờ ít hơn ông, nếu không thì cũng không vì Cẩm Chi mà duy trì hôn nhân với ông.
"Mẹ, làm mẹ lo." Trình Cẩm Chi cúi mắt xuống, không nhìn mẹ mình. Nàng không biết phải đối mặt với mẹ mình như thế nào, dù là đời trước, nàng cũng không gặp phải cảnh mẹ nàng và người thứ ba ôm hôn. Nếu dựa theo sự phát triển của đời trước, mẹ sẽ cắt đứt quan hệ với thư kí, trở về với gia đình và hòa thuận với cha. Nhưng đây thực sự là những gì nàng muốn sao?
"Không sao, con không sao là tốt rồi." Mẹ Trình nói: "Con đi lên ngủ đi. Buổi trưa muốn ăn gì không? Mẹ nấu cho con."
Bây giờ cha mẹ nàng đều ở đây, nàng nghĩ nàng cần nói chuyện với cha mẹ. Dung Tự cũng nói nàng cần nói chuyện với cha mẹ. Cha mẹ luôn thuận theo nàng, nàng nói gì thì là cái đó. Có thể cũng vì vậy, Trình Cẩm Chi lại có phần không đành lòng. Cha mẹ không nợ nàng bất cứ điều gì, thay vào đó cha mẹ luôn rất thương nàng. Thương như vậy dựa trên một gia đình hoàn chỉnh. Trình Cẩm Chi thừa nhận rằng mình đã bị dạy hư: "Thôi, cha mẹ đi làm đi. Con ngủ một lúc, phải đi chạy show rồi."
"Nhanh vậy? Không nghỉ ngơi vài ngày nữa sao?"
"Dạ, chạy xong show trong thời gian này, con phải vào đoàn phim "Chiến hỏa 6" rồi."
"Ừ ừ, con đi nghỉ ngơi đi." Cha mẹ Trình nhìn nhau, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, để Trình Cẩm Chi đi nghỉ ngơi. Cuối cùng còn nói với Trình Cẩm Chi, lúc rảnh sẽ đến đoàn phim thăm nàng.
Sau khi cha mẹ ra ngoài, Trình Cẩm Chi cũng gọi điện thoại cho DC. Ngủ một giấc, ra ngoài thấy ngay xe của Dung Tự. Không ngờ Dung Tự còn ở đây: "DC, dừng lại."
Đến khi xe dừng hẳn, Dung Tự cũng từ trong xe xuống. Trong tay còn cầm một cái hộp giữ nhiệt. Cô gõ cửa sổ của Trình Cẩm Chi một cái, đưa hộp giữ nhiệt cho Trình Cẩm Chi: "Vậy cũng là ăn cơm tối với nhau rồi."
Trình Cẩm Chi mở miệng, nhận hộp giữ nhiệt mới nhớ đến chuyện sáng sớm, Dung Tự nói ăn cơm tối với nàng. Ngủ một giấc, nàng đã quên trả lời Dung Tự: "Ừ, lần sau mời em ăn cơm."
"Ừ." Dung Tự mỉm cười: "Chị ăn chậm thôi, bây giờ cách show của chị còn rất sớm."
Nghe Dung Tự nói xong, Trình Cẩm Chi lại liếc nhìn DC. DC vô tội giơ tay lên, dường như muốn nói không phải do hắn tiết lộ bí mật.
"Em xem weibo." Dung Tự nói.
DC cũng vội chớp mắt, bây giờ sếp rất nổi tiếng, nhiều người dựa vào lịch trình của sếp để kiếm sống. Khi có bất kỳ tin tức nào, nó sẽ được phân phối khắp trên mạng. Mặc dù công ty cũng đã làm quan hệ công chúng, nhưng ảnh hưởng quá nhỏ. Chỉ có thể đợi làn sóng của sếp trôi qua. Trên tiền đề là đảm bảo an toàn cá nhân của sếp.
"Ừ, cám ơn." Đến khi lái xe ra ngoài, Trình Cẩm Chi lục lọi weibo. Thậm chí chính nàng cũng không biết lịch trình của