Dung Tự nói hai chữ này có hiệu ứng thôi miên, Trình Cẩm Chi vùi trong lòng Dung Tự, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Nằm trong lòng Dung Tự, Trình Cẩm Chi ngủ rất say. Trên người Dung Tự có một mùi rất dễ chịu, không biết là hương cuối của nước hoa gì. Trọng sinh đến nay, Trình Cẩm Chi không có cảm giác an toàn lắm, buổi tối ngủ cũng kì quái, giấc mơ trong quá khứ và hiện tại cứ trộn lẫn với nhau. Có đôi khi giật mình tỉnh giấc, còn phải uống ly nước lạnh để đè ép nỗi sợ. Buổi tối ngủ mơ màng, đột nhiên chân nhúc nhích rồi tỉnh lại ngay lập tức, xung quanh u ám, có đôi khi Trình Cẩm Chi không phân rõ là mình trọng sinh, hay là giấc mơ của kiếp trước.
Ngủ trong lòng Dung Tự, Trình Cẩm Chi cảm thấy mình như rơi vào cây kẹo bông màu hồng, mềm mại. Nàng biết mình đang mơ, lại giễu cợt bản thân trong mơ, lại có thể mơ thấy kẹo bông màu hồng, hơn bốn mươi tuổi mà tâm hồn thiếu nữ, thực sự đáng sợ.
Rất nhanh, Trình Cẩm Chi cảm thấy gáy mềm nhũn, có bàn tay đang xoa ót nàng. Từ cảnh trong mơ về đến giường lớn khách sạn, đều là mềm mại, đôi mắt đang nhắm của Trình Cẩm Chi, lim dim mở ra, cọ cọ lòng ngực mềm mại.
"Phải đến trường quay."
"Chị muốn ngủ..."
"Em bế chị dậy?"
"Chị không muốn dậy... Chị muốn ngủ..."
Đột nhiên, Trình Cẩm Chi thấy cơ thể của mình nhẹ bẫng, nàng được Dung Tự bế lên. Sợ đến mức Trình Cẩm Chi nhanh chóng ôm cổ Dung Tự, tỉnh ngủ: "Em đang làm gì?"
"Em bế chị đi rửa mặt."
"Chị không muốn em bế, chị có thể tự đi."
"Không phải chị mệt sao?" Dung Tự ước chừng trọng lượng của Trình Cẩm Chi, bước hai bước.
"Giờ chị dậy rồi, em để chị xuống đi." Dung Tự bế một cái, sắp bế luôn tâm hồn thiếu nữ của Trình Cẩm Chi.
"Không mệt thật?"
Trình Cẩm Chi mở mắt thật to: "Chị có tinh thần rồi."
"Ừ." Dung Tự đặt Trình Cẩm Chi xuống.
Hạ xuống mặt đất bằng phẳng, Trình Cẩm Chi mới thở dài một hơi. Dung Tự rất gầy, nàng rất sợ Dung Tự ném nàng hơn bốn mươi lăm kí xuống sàn nhà vệ sinh. Dung Tự cao hơn nàng một cái đầu, cân nặng chắc xấp xỉ nàng, không chừng còn gầy hơn nàng.
Trình Cẩm Chi ngậm bàn chải đánh răng, nhìn Dung Tự rửa mặt bên cạnh. Dung Tự xả nước nóng làm ấm mặt nạ cho nàng.
"Dung Tự, em cao bao nhiêu?" Trình Cẩm Chi hỏi, nàng nhớ chiều cao chính thức của Dung Tự là một bảy tám cm. Diễn viên nam diễn với Dung Tự, rất nhiều người phải mang giày tăng chiều cao.
"Lâu rồi chưa đo." Dung Tự nói: "Khám sức khỏe là một bảy năm cm."
Trời ạ! Đại học còn có thể cao thêm ba cm!
Trình Cẩm Chi rửa mặt, Dung Tự vòng từ sau lưng nàng, đắp mặt nạ bổ sung nước cho nàng. Mười ngón tay thon dài của Dung Tự, nhẹ nhàng giúp nàng ấn các huyệt vị trên khuôn mặt, Trình Cẩm Chi thấy thoải mái, nên tựa lên cánh tay Dung Tự. Rõ ràng cánh tay cũng rất mảnh mai, lại vô cùng mạnh mẽ, Trình Cẩm Chi tựa lên cảm thấy rất chắc.
"Dung Tự, bình thường em hay tập gì?"
"Một số bài tập đơn giản."
"Chị không tin, người em có lực như thế."
"Em bắt đầu tập từ năm lên tám."
"..." Thảo nào: "Không chán sao?"
"Không, đây là một kiểu nghỉ ngơi."
"... Dung Tự, lúc em không có chuyện gì làm, có phải em đọc thuộc lòng tám vinh tám nhục* không?"
*Tám vinh tám nhục: Giống năm điều Bác Hồ dạy. Bên đó có tám điều vinh quang, tương ứng với tám điều nhục nhã. Làm thì vinh quang, không làm là nhục.
Nói chuyện với Dung Tự quá chán, như cán bộ kì cựu. Trình Cẩm Chi nghĩ nói chuyện với bà nội mình, còn thú vị hơn nói chuyện với Dung Tự.
Dung Tự không nói gì, cô gỡ mặt nạ cho Trình Cẩm Chi, lại xoa bóp đơn giản cho Trình Cẩm Chi: "Chị rửa mặt, em làm bữa sáng cho chị."
Sống chung với cán bộ kì cựu, một ngày ba bữa thực sự rất cố định. Trình Cẩm Chi rất ít ăn sáng, có ba nguyên nhân lười, lười, lười. Nếu sống chung với Dung Tự, Trình Cẩm Chi nghĩ nàng sẽ bị nuôi thành một đứa mập. Lúc rửa mặt, Trình Cẩm Chi cảm thấy ý tưởng của mình bị sai, làm sao mà nàng sẽ muốn sống chung với Dung Tự??
Dung Tự nấu cháo, làm ít đồ ăn. Trình Cẩm Chi nghĩ Dung Tự bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mỗi lần Dung Tự làm đồ ăn xong, còn phải trang trí dĩa ăn. Trang trí ngay ngay ngắn ngắn, không một chút sinh động, khi Dung Tự ngồi xuống, Trình Cẩm Chi cầm dĩa trống trên bàn, dùng thức ăn làm một cái mặt cười.
Khi Dung Tự uống sữa, nàng dời cái dĩa trống đến cạnh tay Dung Tự. Dung Tự nhấp sữa, cúi đầu nhìn cái dĩa trống: "Không thích ăn sao?"
"Thấy giống cái gì?"
Dung Tự để ly sữa xuống, môi của cô còn dính chút sữa. Trông có vẻ dễ thương ngốc ngốc.
Môi dính sữa, Trình Cẩm Chi nhìn không tự chủ. Đặc biệt khi Dung Tự vươn đầu lưỡi béo mập, liếm một cái. Trình Cẩm Chi cảm thấy mình như giọt sữa, bị Dung Tự liếm vào tâm trí.
"Mặt cười nhỉ."
Tai Trình Cẩm Chi có hơi nóng đỏ: "Tại sao có "nhỉ", bỏ "nhỉ" đi, mỗi lần em lấy lệ với chị, sẽ kèm cái từ này."
Dung Tự đã quen Trình Cẩm Chi "cố tình kiếm chuyện" rồi, cô lại cầm ly sữa lên.
Vừa cầm, Trình Cẩm Chi lập tức bỏ muỗng xuống: "Chị muốn uống."
"Không phải chị không thích?"
"Chị không thích, em không cho chị uống à?"
Dung Tự cầm bình sữa lên, rót cho Trình Cẩm Chi một ly. Trình Cẩm Chi nếm nếm, uống không ngon. Mỗi lần nhìn Dung Tự uống gì đó, nàng cảm thấy ngon. Nàng cầm ly thủy tinh, lại ngắm ly thủy tinh trong tay Dung Tự: "Chị muốn uống của em."
Tại sao luôn muốn uống nước của Dung Tự? Trình Cẩm Chi nhanh chóng tìm được đáp án từ "Cô gái Vi Thành".
Cảnh này là diễn hôn, khi Dung Tự cúi đầu hôn Trình Cẩm Chi, thậm chí Trình Cẩm Chi ngửi thấy mùi sữa trên môi Dung Tự. Có vị sữa sao? Đến khi đầu lưỡi Dung Tự dò vào, Trình Cẩm Chi kìm lòng không đậu ôm cổ Dung Tự.
"Cắt." Đạo diễn kêu một tiếng: "Cô Trình, động tác."
Cảnh này Vi Thành cần phải đẩy Cổ tiểu thư ra, bị Cổ tiểu thư ôm hôn, sau khi xô đẩy là hoàn thành cảnh này. Kết quả Trình Cẩm Chi bị Dung Tự hôn như