Từ phòng vệ sinh đi ra, Trình Cẩm Chi thuận tay tắt đèn. Dung Tự vẫn ngồi đọc sách ở đầu giường, Trình Cẩm Chi ngồi bên giường thoa sữa, vừa vỗ cổ vừa lấy sách trong tay Dung Tự: "Ngủ."
Dung Tự chớp mắt một cái, đợi Trình Cẩm Chi lên giường mới tắt đèn trong phòng bệnh. Dung Tự quấn chăn, đẩy ngã Trình Cẩm Chi xuống giường. Nói là đẩy ngã, nhưng diện tích giường cũng không lớn. Nhưng Dung Tự cao hơn Trình Cẩm Chi rất nhiều, quấn Trình Cẩm Chi vào lòng rất dễ dàng. Dung Tự cọ trên cổ Trình Cẩm Chi: "Thơm quá."
"Thơm lắm sao? Chị ngửi quen rồi." Trình Cẩm Chi khịt khịt chiếc mũi xinh đẹp, dường như muốn ngửi mùi trên người mình. Dung Tự dán lên gò má nàng, bật cười sau đó ngậm lấy môi dưới của Trình Cẩm Chi. Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi lên người mình, Trình Cẩm Chi hơi chống vai Dung Tự: "Đừng đè nặng em."
"Chị không nặng." Dung Tự hơi ngẩng đầu, lại ngậm lấy môi Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi ghé lên vai Dung Tự, mặc đầu lưỡi Dung Tự tiến vào miệng của mình. Căn phòng có hơi yên tĩnh, chỉ có âm thanh nụ hôn của họ là rất du dương. Khi Dung Tự vùi vào cổ Trình Cẩm Chi một lần nữa, nàng nắm lấy đồng phục bệnh nhân của Dung Tự, hừ khe khẽ: "Đừng liếm nữa, sữa bị em liếm hết rồi."
"Thực sự thơm quá."
"Đàng hoàng một chút." Tay Trình Cẩm Chi chấm lên ngực Dung Tự: "Đừng đến phân nửa, lại hộc máu."
Bây giờ hộc máu đã biến thành điều thú vị cho Trình Cẩm Chi trêu chọc Dung Tự, thật ra Dung Tự cũng không hộc máu gì. Dung Tự chỉ có thể chưa thỏa mãn khép áo ngủ của Trình Cẩm Chi lại, lưu luyến không rời hôn đôi má Trình Cẩm Chi: "Chị chuẩn bị đi ngủ sao?"
"Là em phải chuẩn bị đi ngủ. Khuya lắm rồi." Trình Cẩm Chi giơ tay lên, chỉnh chăn cho Dung Tự.
Dung Tự ngoan ngoãn ôm Trình Cẩm Chi, để Trình Cẩm Chi vùi trong lòng mình. Trình Cẩm Chi cũng dán trong ngực Dung Tự, lắng nghe nhịp tim ổn định của Dung Tự. Dung Tự giơ tay lên, xoa gáy Trình Cẩm Chi: "Vẫn đang suy nghĩ chuyện ban ngày sao?"
"Nếu chị là em thì tốt rồi, đầu óc em rõ ràng."
Dung Tự bật cười: "Trong chuyện tình cảm, em mới là người không có quyền phát biểu nhất."
"Cũng đúng, cái mà em đáng ghét thực sự rất đáng ghét." Trình Cẩm Chi vẫn không bao giờ có thể nói những lời an ủi, mãi mãi là một bé yêu tinh mang thù.
"Ôi." Dung Tự thở dài: "Lại vòng về em."
"Do tự em vòng." Trình Cẩm Chi ngẩng đầu trong vòng tay của Dung Tự, đôi mắt lấp la lấp lánh, như một bé mèo sắp sửa lôi chuyện cũ: "Ưm..."
Thấy bé mèo lộ mặt ra, đương nhiên Dung Tự sẽ không bỏ qua cúi đầu xuống, hôn lần thứ nhất, bé mèo né, Dung Tự chỉ hôn được lên chóp mũi. Dung Tự liếm chiếc mũi của Trình Cẩm Chi, lại ôm gáy Trình Cẩm Chi, lần thứ hai mới chạm đến môi Trình Cẩm Chi.
"Cẩm Chi, không được thật sao?" Hai người hôn vô cùng động tình, Dung Tự hổn hển.
"Chị được chứ. Là em không được." Nửa câu sau còn mang theo chút trêu chọc, Trình Cẩm Chi nói, bản thân cũng nở nụ cười.
"Em được." Dường như bệnh nhân yếu đuối muốn chứng minh bản thân.
Trình Cẩm Chi khoác lên gáy Dung Tự, lười biếng nói: "Vậy em kéo dây thắt lưng của chị."
Hôn một trận, quần áo cũng cởi gần hết. Dung Tự dùng cổ tay xoa ngực mình, hình như hơi đau. Lúc trước Trình Cẩm Chi còn hơi qua loa, sau một thời gian chăm sóc bệnh nhân đã có vẻ nhạy cảm hơn. Nàng ôm Dung Tự trên người mình, đỡ Dung Tự xuống bên cạnh mình: "Bảo em đừng cậy mạnh."
"Có lẽ do kích động quá."
"Em kích động cái gì, cũng không phải chưa từng làm." Gò má Trình Cẩm Chi hơi đỏ.
"Với chị ừm... Cảm giác mỗi lần đều như lần đầu tiên."
"Buồn nôn." Trình Cẩm Chi sờ sờ cơ thể bị Dung Tự cởi sạch, kéo quần áo lên. Đừng nhìn Dung Tự yếu ớt như vậy, cởi quần áo vẫn rất nhanh. Đã làm với Dung Tự rất nhiều lần, Dung Tự cũng quen thuộc với cơ thể nàng. Mới một lúc như thế, đã bị đối phương làm ướt. Trình Cẩm Chi đi vào nhà vệ sinh để sửa sang lại.
Ướt không chịu được, phải thay quần lót. Cái cơ thể kém cỏi này, thật đúng là bị Dung Tự bẫy. Khi Trình Cẩm Chi trở về giường, Dung Tự lại ôm lấy.
"Đừng gặm."
"Thử lại lần nữa." Dung Tự vòng lấy Trình Cẩm Chi, dán sau lưng Trình Cẩm Chi. Miệng cắn lung tung lên gáy Trình Cẩm Chi.
Trời ạ, vất vả lắm mới bình tĩnh cơ thể lại, lại bị Dung Tự cắn. Không có gì bất ngờ xảy ra, Dung Tự "a" một tiếng lại bưng kín ngực mình. Lần này, Dung Tự làm Trình Cẩm Chi tức chết rồi. Trình Cẩm Chi nhấc gối lên, vỗ đầu Dung Tự một cái: "Bảo em đừng rộn."
Lại phải thay quần lót. Đêm nay khỏi ngủ.
Ban ngày Dung Trạm đưa cơm, ba người ăn cơm, nàng cũng không biết tại sao, Dung Trạm khăng khăng muốn ăn chung một bàn với họ, rõ ràng không chịu được nhưng vẫn tìm khó chịu cho bản thân. Lẽ nào Dung Trạm là... M? M cũng là gen trội có thể di truyền? Vốn Dung Trạm nói làm bạn tri kỉ với âm nhạc thì đã có phần biến thái. Bây giờ còn là M. Trình Cẩm Chi nhìn Dung Trạm với vẻ thông cảm.
"Nhìn cái gì?" Đụng vào ánh mắt "không có ý tốt" của Trình