Dung Tự mặc áo ngủ lụa mỏng, cô nghiêng người nâng tẩu thuốc, động tác hết sức lười biếng. Trình Cẩm Chi nhấc đầu kim của máy hát lên, máy quay phát ra âm thanh ê a a ô ngay. Thôn vân thổ vụ * trong phòng có vẻ đặc biệt quyến rũ. Nơi đây lấy cảnh nền hết sức tối tăm.
*Thôn vân thổ vụ: Hình dung người hút thuốc.
Dung Tự phả một làn khói thuốc, vẻ mặt vô lại nhìn Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi mặc váy ngủ màu trắng, bắt đầu cắn ngón tay khi đứng bên máy hát, vuốt ve xương quai xanh và bộ ngực của mình, vuốt ve theo đường cong của mình. Đuôi lông mày của Dung Tự giật giật, Trình Cẩm Chi cũng không cởi váy, tay nàng vén làn váy của mình, từ từ kéo quần lót của mình xuống đầu gối, rồi lại xuống gót chân. Lúc này Dung Tự đã chậm rãi ngồi dậy, cô rít một hơi thuốc phiện. Ngón tay thon dài của Trình Cẩm Chi tha quần lót của mình, ngón tay khẽ động đậy, quần lót nhẹ rơi xuống đất.
Trình Cẩm Chi vừa đi đến bên giường, lập tức bị Dung Tự dẫn lên giường, Dung Tự đã vứt tẩu thuốc phiện, ngón tay bắt đầu tìm kiếm trong váy của Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi ngồi trên đùi Dung Tự, nàng cầm tẩu thuốc hút vài hơi, lúc này máy quay bắt đầu chuyển sang khuôn mặt của Trình Cẩm Chi.
Thôn vân thổ vụ như ảo cảnh.
Mê man và sung sướng, phóng lãng và mệt nhoài.
Ngón tay của Cổ tiểu thư tiến vào, Vi Thành ngậm một hơi thuốc phiện, đong đua trên người Cổ tiểu thư. Chìm ngập sung sướng, chìm ngập tội phạt.
"Cắt." Cảnh này diễn một lần qua.
Trông Dịch Dịch rất nhẹ nhàng, đến khi Dung Tự và Trình Cẩm Chi thay quần áo xong, hắn còn đặc biệt kính trà cho Dung Tự và Trình Cẩm Chi: "Thực sự hai cô càng ngày càng ăn ý."
Hai chữ "ăn ý" trong bộ phim này có vẻ hơi ám muội. Trình Cẩm Chi nhã nhặn nói cảm ơn, uống một hớp trà.
"Coi như tôi chúc hai cô tiền đồ xán lạn, bay cao vạn dặm đi." Dịch Dịch chạm lỵ.
Còn nửa tháng là phim của Dung Tự và Trình Cẩm Chi đóng máy. Nửa tháng này cũng tương đối căng thẳng, ngay dịp qua năm. Khởi động máy từ tháng mười đến nay, phim quay mất ba tháng.
"Cám ơn đạo diễn Dịch."
Trò chuyện đôi câu, Dịch Dịch đi ngay. Trình Cẩm Chi uống một hớp trà, thấy cổ hơi đau, tự sờ sờ, là vết cắn Dung Tự gây ra trong phân cảnh vừa rồi. Khi diễn còn không có cảm giác, sau khi diễn xong thấy hơi đau.
"Đừng đụng." Hình như Dung Tự cũng thấy, cô lấy băng cá nhân từ trong túi ra, kêu người đem thuốc nước đến. Cô khom người, ngón tay thon dài vô cùng nhanh nhẹn xé bao, lấy ra mấy cây tăm bông trắng, tăm bông chấm vào nước thuốc. Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng bôi loạn xạ lên vết thương trên cổ Trình Cẩm Chi. Khử trùng, Dung Tự lại tiếp tục dán băng cá nhân lên vết thương của Trình Cẩm Chi. Ngón tay thon dài cạo cạo băng cá nhân trên cổ Trình Cẩm Chi: "Đau không?"
Ngón tay Dung Tự lành lạnh, Trình Cẩm Chi nuốt nước bọt một cái. Rất gần nhau, nàng có thể ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Dung Tự. Mùi nước hoa của Dung Tự rất nhẹ, có đôi khi nàng xịt nước hoa, cũng xịt luôn cho Dung Tự, rõ ràng là mùi hoa hồng rất nồng nặc, mà đến người Dung Tự thì lại biến thành mùi khoan khoái thanh nhã.
Ngón tay của Dung Tự thực sự rất lạnh, hoàn toàn khác với lúc nãy. Vừa rồi nàng có thể cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của Dung Tự, thực sự rất thần kì, nhập vai, thực sự có thể cải thiện nhiệt độ cơ thể của bản thân.
"Đau... tại em hết."
Dung Tự lại dùng ngón tay cạo vài cái, giống như là vỗ về Trình Cẩm Chi: "Hôm nay tắm, để ý chút."
Da Trình Cẩm Chi mềm mại, trên cổ nàng lấm tấm vết cắn của Dung Tự.
Lúc cạo, ngón tay của Dung Tự cũng cảm nhận được Trình Cẩm Chi nuốt nước bọt. Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở của Trình Cẩm Chi hơi gấp gáp, ngón tay của Dung Tự lập tức rụt lại.
Sau khi quay xong các cảnh trong "Cô gái Vi Thành", Trình Cẩm Chi và Dung Tự vội vã đến nhà hát "Nữ Phò mã". Diễn viên tập kịch "Nữ Phò mã" đa số đều là những sao nhỏ, tuy nói sao nhỏ, nhưng lịch trình của bạn lịch trình của tôi gộp lại cũng có thể làm lỡ không ít thời gian luyện tập. Không có cách để tập trung thời gian, không thể làm gì khác là chia nhóm tập. Một số ít buổi tập không tập được với tập thể thì thời gian tập là nửa đêm. Ban ngày phải làm việc, chỉ có thể hi sinh cuộc sống về đêm của cá nhân.
"Cô Dung, cô với cô Trình thực sự là như hình với bóng nhỉ." Những sao nhỏ đều rất thị phi, thấy Dung Tự là nháy mắt chọc ghẹo.
Mặc dù mỹ nữ trong ngành giải trí nhiều như mây, khí chất và dung mạo của Dung Tự cũng cực kì xuất chúng. Hiện giờ đang có Trình Cẩm Chi nâng, nổi tiếng là chuyện sớm muộn. Mà bên cạnh Trình Cẩm Chi thì càng nhiều những sao nhỏ, nữ diễn viên có tiền có ngốc cũng hiếm thấy, ngành giải trí lớn như vậy, muốn nổi tiếng phía sau phải có kim chủ, Trình Cẩm Chi không phải là Trình Cẩm Chi, mà là đại thần tài lấp lánh ánh vàng.
"Thời gian gấp gáp, có chuyện gì nói sau đi." Chủ tịch Cung mặc áo đường trang*, vỗ vỗ micro: "Nhóm trưởng báo cáo về tình hình luyện tập."
*Áo đường trang: Áo truyền thống của Trung Quốc, kiểu áo dài tay như mấy người luyện võ trong phim.
Chủ tịch Cung nâng đồng hồ của mình lên: "Giờ là một giờ sáng, một giờ rưỡi bắt đầu tập, nên hóa trang thì hóa trang. Mặc phục trang vào hết cho tôi, phát triển cảm xúc diễn."
"Nữ Phò mã" là một trong những vở kịch đầu năm mới của câu lạc bộ kịch Đại Thiên, kịch đầu năm mới là đặc trưng của câu lạc bộ kịch Đại Thiên. Kéo dài trong một tuần, mùng một tháng giêng là trụ cột "Thiên hạ đệ nhất quan", mùng hai tháng giêng là chiếu "Nữ Phò mã", vé vừa phát hành đã giành mua hết. Dù sao coi kịch cũng ít, muốn coi diễn viên hơn. "Thiên hạ đệ nhất quan" hai ngày mới bán hết vé.
Đây là lần đầu tiên chính thức như vậy, trang điểm mặc phục trang, Trình Cẩm Chi thấy Dung Tự còn sửng sốt một chút. Hình như Dung Tự đang chuẩn bị, cô cầm cây quạt tre trong tay, trên mặt quạt là tranh cây mẫu đơn xinh tươi. Cổ tay quay trong quay ngoài, uyển chuyển vẽ nửa vòng tròn, nhẹ nhàng mở quạt ra, che mặt, mắt nháy một cáy, hình ảnh một cô