Thật ra đêm qua, Trình Cẩm Chi ngủ cũng không yên lắm, nàng suy nghĩ nhận nhiều chương trình tạp kĩ, vừa không muốn nhận quá nhiều. Thấy Dung Tự, nàng tỉnh táo ngay. Cho dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng Dung Tự thực sự là tấm gương trong lòng nàng.
"Dậy rồi?" Dung Tự mặc áo ngủ màu trắng, cô nhanh chóng đóng sách giáo khoa buổi sáng lại: "Hay nóng?"
"Không, nhiệt độ vừa phải." Trình Cẩm Chi chống nửa người lên.
Phòng là đội ngũ sản xuất sắp xếp. Chẳng bao lâu, đội ngũ sản xuất gửi đến bữa sáng coi như là thịnh soạn. Tất cả mọi người đều hơi buồn ngủ, chỉ có Dung Tự tinh thần tốt, cô bóc trứng cho Trình Cẩm Chi.
"Ơ? Tinh thần của mọi người tệ quá, hát bài hát xốc lại tinh thần?"
Nói hát thì lập tức có người bắt đầu khẽ hát bài hát chủ đề của kỳ cuối: "Muốn đem ly nước ép cam tươi đầu tiên cho em, muốn thấy em uống cong cong môi. Muốn để dành muỗng kem đầu tiên cho em, muốn em ngọt ngào cong lên đôi mắt..."
Hát đến đoạn giữa, đột nhiên có một giọng hát chen vào, hát nghe rất hay: "Là sắp xếp tốt nhất cho cả thế giới em đến."
"Thiên Hậu!" Vào lúc này, có hơn nửa số người trong bàn cơm đứng lên. Đặc biệt là Cố A, thậm chí Cố A liên tục nhảy phóng chạy đến trước mặt Phó Tân Bạch đột nhiên xuất hiện: "Tôi là fan đáng tin của cô, tôi... Trời ạ, không ngờ cô còn đẹp hơn trong màn ảnh... Tôi là Cố A..."
Lúc này Hạ Tây cũng đi ra, hắn kéo tay Cố A: "Vợ, bình tĩnh."
"Bình tĩnh." Cố A thở ra một hơi: "Cô Phó, cô có thể cho tôi xin chữ ký không? Camera của tôi đâu, camera đến quay nhanh, quay tôi với thần tượng, không ngờ tôi có thể xuất hiện chung khung hình với thần tượng, làm ngôi sao thật tuyệt vời quá..."
Trước mặt Phó Tân Bạch, Cố A hoàn toàn năng động. Phó Tân Bạch chỉ cười cười, hết sức khéo léo: "Cám ơn."
Phó Tân Bạch mặc trang phục mới ra mắt trong tuần lễ thời trang, rất thời thượng. Có lẽ do khí chất, trông hơi có phong cách nước ngoài. Cao một mét tám mươi bảy, dù mang giày đế bằng, cũng ngạo thị quần hùng* được. Phó Tân Bạch thực sự rất gầy, người cao cũng khá sợ béo, béo sẽ khiến người ta thấy dáng người đồ sộ vạm vỡ. Khổ người của cô duy trì vừa phải. Nói ngắn gọn, không hổ là siêu mẫu.
*Ngạo thị quần hùng: Đứng trước mặt rất nhiều người hùng tài giỏi vẫn có thể kiêu ngạo.
Phó Tân Bạch đến, hơi giống fan meeting, cô lần lượt bắt tay mỗi người, mỗi người được bắt tay đều kích động. Trong giới Phó Tân Bạch dường như là một nhân vật truyền kì, người mẫu hàng đầu, ca sĩ thực lực, lại có một gia đình "mỹ mãn". Phó Tân Bạch cười cười đến chỗ Dung Tự: "Tôi biết cô."
Phó Tân Bạch lại có thể biết Dung Tự!?
Thấy mọi người đưa ánh mắt nghi ngờ đến, cô tiếp tục nói: "Tôi có theo dõi "Cô gái Vi Thành", vô cùng chờ mong biểu hiện của cô."
Đoạn ngắn này được phát sóng, cũng không thiếu cư dân mạng bình luận nói: "Ừm, Thiên Hậu này không thẳng lắm."
Trình Cẩm Chi cũng há miệng, nàng nhìn Dung Tự bên cạnh, vận khí của Dung Tự cũng quá tốt. Bản thân trọng sinh, không chắc đánh bại được hào quang hình tượng của Dung Tự, tham gia một chương trình tạp kĩ, lại còn có Thiên Hậu quảng cáo miễn phí cho Dung Tự.
Lúc này Hạ Tây nhìn qua Trình Cẩm Chi, đương nhiên hắn cũng biết "Cô gái Vi Thành", cũng phối hợp hỏi Thiên Hậu: "Cô Phó cũng xem phim à?"
"Thỉnh thoảng theo dõi, cũng không phải xem nhiều." Phó Tân Bạch cười cười, vén tóc của mình, tự nhiên thấy được Trình Cẩm Chi: "Hình như cô Trình cũng có tham gia diễn "Cô gái Vi Thành"?"
Trình Cẩm Chi nhanh chóng gật đầu, nắm tay Thiên Hậu. Tuy nói đời trước nàng đã gặp Phó Tân Bạch, nhưng chỉ là giao tình trên bàn cơm. Hiển nhiên không giống hiện giờ, có thể "động tay động chân" chẳng kiêng nể.
Phó Thiên Hậu cười cười, giọng nói mang theo một ít thân thiết: "Chờ mong biểu hiện của Cô Trình."
Thiên Hậu cách Trình Cẩm Chi rất gần, Trình Cẩm Chi hưng phấn đỏ mặt, đương nhiên không chú ý đến vẻ mặt của Thiên Hậu. Nhưng thật ra Dung Tự đứng bên cạnh thấy, cô quay mặt đi, có phần bình tĩnh.
Khi chơi trò chơi, Thiên Hậu cũng không kiêu căng gì, rất thả lỏng. Đến phần judo, càng quấn quít khó chia khó lìa với Trình Cẩm Chi. Giữa trận xuống uống nước, Thiên Hậu liếc mắt thấy Trình Cẩm Chi đang ngồi ở dưới. Tóc Trình Cẩm Chi hơi ướt, cái cổ trắng nõn cũng thấm mồ hôi, cái tai nhỏ đỏ bừng. Chưa kịp đến ngồi, đã bị một người chen vào giữa, Thiên Hậu nhìn, là Dung Tự. Không biết Dung Tự chui từ đâu ra, ngồi giữa cô và Trình Cẩm Chi, Dung Tự vặn mở nắp chai cho Trình Cẩm Chi, lại đưa cho cô một cái khăn.
Phó Tân Bạch vừa cầm khăn mặt, lại cảm thấy Dung Tự vừa dùng lực, chẳng qua thấy Dung Tự chỉ nhẹ nhàng nắm khăn: "Cô Phó, mệt không?"
"Cũng ổn." Phó Tân Bạch dùng lực một tí, Dung Tự lại không dùng lực, Phó Tân Bạch kéo khăn lại rất nhẹ nhàng: "Tiếp theo là cô Dung lên sân à?"
"Ừ." Dung Tự gật đầu, cũng không nói gì thêm. Dung Tự quay đầu nhìn Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi uống nước hơi nhanh, Dung Tự giơ tay lên vỗ vỗ lưng Trình Cẩm Chi.
"Cô Phó lợi hại lắm, Dung Tự em phải cố lên nha." Uống nước xong, Trình Cẩm Chi tỉnh tỉnh mê mê nói với Dung Tự.
"Cô Trình thiên vị quá đi, chỉ nói cố lên với cô Dung."
"Cô Phó cũng cố lên nhé." Nói, Trình Cẩm Chi lại len lén tiến đến bên tai Dung Tự: "Em nhẹ chút nha, đừng xuống tay nặng quá."
Trình Cẩm Chi quá lo về Dung Tự, nếu Dung Tự lại dùng chiêu khống chế kẻ địch, chương trình over ngay: "Đây là chương trình thực tế, thắng hay không thắng lại là chuyện khác."
"Ừ." Dung Tự trả lời hơi lạnh nhạt.
Phó Tân Bạch lau mồ hôi, cô nhìn Trình Cẩm Chi và Dung Tự. Còn lưu luyến không rời nhìn Trình Cẩm Chi vài lần, chán quá, lại là người có chủ. Khi cô mới đến, người