Mấy hôm nay, câu lạc bộ kịch Đại Thiên liên lạc với Trình Cẩm Chi: "Cô Trình, mấy ngày nay cô và cô Dung có rảnh không?"
Tuy nói phải ngoan hơn, nhưng Trình Cẩm Chi cũng chán ở nhà: "Sao?"
"Là thế này, hôm Nguyên Tiêu*, chúng tôi sẽ mời rất nhiều nghệ sĩ kì cựu đến làm giám khảo, chúng tôi thấy "Nữ Phò mã" gây được tiếng vang lớn, muốn mời cô và cô Dung dự thi." Phó xã trưởng nói.
*Nguyên Tiêu: Hay còn gọi là Tết Nguyên Tiêu (Rằm Tháng Giêng) là ngày lễ hội cổ truyền tại Trung Quốc.
"Có mời bà nội tôi không?"
"Có, không có bà nội cô, ban giám khảo cũng không ra hình, cô nói đúng không?" Phó chủ tịch này miệng lưỡi rất trơn tru, tính cách hoàn toàn khác với chủ tịch Cung, không biết bình thường họ làm việc chung thế nào.
"Được."
Phó chủ tịch vẫn hơi do do dự dự: "Không biết cô liên lạc với cô Dung có gặp khó khăn không, điện thoại của cô Dung, tôi vẫn không gọi được. Gửi tin nhắn, đến giờ cũng không có trả lời."
"Ừ, tôi thử tìm em ấy. Nhưng mọi người cũng phải có kế hoạch trước, không chắc cô Dung rảnh." Một kì nghỉ ngắn hiếm hoi, có lẽ ở Moscow với em trai.
Trình Cẩm Chi gọi điện thoại cho Dung Tự, không gọi được, đến tối, Dung Tự mới gọi lại: "Có chuyện gì à?"
"Không có chuyện thì không thể tìm em?" Dung Tự hỏi như vậy, Trình Cẩm Chi cũng hỏi ngược lại.
"Chị đang ở đâu, em đến tìm chị." Dung Tự nói.
Như vậy mới đúng chứ. Trình Cẩm Chi cảm thấy trong nháy mắt Dung Tự đã dỗ được mình rồi: "Em ở trong nước?"
"Ừ."
Trình Cẩm Chi ngẩng đầu, nhìn lịch: "Sớm vậy đã bắt đầu làm việc lại?"
Mấy hôm trước chợt nghe DC nói, Dung Tự được không ít tạp chí lậu mời. Khí chất tướng mạo này của Dung Tự, làm một người mẫu đại diện hoàn toàn không có vấn đề.
"Không có, đi học." Dung Tự nói.
"Đi học? Không phải vẫn chưa khai giảng* à?"
*Ở Trung Quốc một năm có hai lần khai giảng vào đầu học kì một và đầu học kì hai.
"Giáo viên mở lớp bổ túc, bảo đi học."
Lại có thể mở lớp bổ túc: "Môn gì?"
"Diễn xuất."
Trình Cẩm Chi lanh mồm lanh miệng: "Chị cũng muốn đến."
"Ừ." Dung Tự nói: "Muốn em đến đón chị không?"
"Thôi, chị tự lái xe."
Lúc ra cửa, Trình Cẩm Chi mới cảm thấy đầu mình bị lừa đá. Thật vất vả được nghỉ, tại sao nàng phải tự tìm lớp cho mình??? Còn là lớp của giáo viên trong trường? Nhưng giờ nàng đã nói với Dung Tự, bản thân khó mà nói "tạm thời có việc" được? Ừm... dù sao chỉ đến một buổi chiều.
Trình Cẩm Chi bất đắc dĩ lái xe đến trường, cha mẹ nàng hỏi nàng đi làm gì, nàng nói nàng đi học, khiến cha mẹ nàng sợ đến mức sặc nước. Nàng có thể ở nhà đàng hoàng đã là tốt lắm rồi, lại còn tiến bộ như thế, cha mẹ nàng đã bắt đầu lo rằng có phải nàng bị bệnh không, còn nói mời bác sĩ Đông y có kinh nghiệm cho nàng.
Bác sĩ Đông y có kinh nghiệm, nghe như có cái gì đó không hài hòa, gì gì mà chuyên trị "chứng nghi nan*".
*Chứng nghi nan: Các loại bệnh lạ hoặc bệnh khó trị.
Trình Cẩm Chi vừa lái xe vào cổng trường đã có một người vẫy vẫy tay ở đằng trước. Dừng xe lại, Trình Cẩm Chi nhảy từ ghế lái xuống. Cũng không biết ý đồ của bản thân là gì? Nhìn Dung Tự một cái? Quả thật mấy ngày không gặp Dung Tự.
Trang phục của Dung Tự không có gì khác biệt so với mấy ngày trước, cô đưa tay nhận túi của Trình Cẩm Chi: "Đúng lúc là giờ tan học, đi thôi."
"Em về nước khi nào?"
"Em không có đi nước ngoài, vẫn luôn ở trường."
"Ủa?? Em không đi thăm em trai em?"
"Không mua được vé."
"Khoang hạng nhất cũng không có?"
Lúc này, Dung Tự không nói. Trình Cẩm Chi thấy Dung Tự như vậy, nàng cũng phản ứng lại: "Em có thể tìm A Uy."
"Thôi."
Nàng quên mất, quên lúc này Dung Tự vẫn là người nghèo rớt mồng tơi. Tuy rằng có thù lao của "Cô gái Vi Thành", nhưng nhà Dung Tự có mấy lỗ thủng kinh tế lớn. Dung Tự hiện đang đi học, thì càng không có thời gian làm thêm. Trình Cẩm Chi cũng từng hỏi A Uy, A Uy nói cô Dung rất ít khi yêu cầu, về cơ bản là không đề cập đến yêu cầu. Hắn chỉ có thể đoán, cô Dung thiếu gì, hắn bổ sung cái đó. Lẽ nào Dung Tự không hề động đến tiền trong thẻ? Trình Cẩm Chi luôn không có khái niệm về tiền bạc, nàng nhiều thẻ lắm, bình thường cũng chỉ gặp mặt người quản lý tài sản một lần. Tuy rằng đời này chặt chẽ với tiền bạc hơn, nhưng đó cũng là với tiền trong công ty tập đoàn, tài chính cá nhân của mình, nàng cũng không rõ.
"Vừa rồi em Dung nói em đến, tôi còn không tin, giờ thấy đúng thật là em đến." Giáo viên diễn xuất nói. Giáo viên diễn xuất cũng là giáo viên năm nhất của Trình Cẩm Chi, chuyên dạy môn diễn xuất năm nhất. Lúc đó Trình Cẩm Chi cúp không ít tiết của ông, Trình Cẩm Chi không có ấn tượng gì với tiết của ông, chỉ nhớ học tiết của ông khiến người ta buồn ngủ. Ngủ trong lớp, vẫn không thoải mái bằng ngủ trên giường. Do đó Trình Cẩm Chi cúp tiết, đi về giường ngủ.
"Thầy khỏe..."
"Em đến, tôi có thể không khỏe sao?" Giáo viên "thân thiết" cười với Trình Cẩm Chi.
Xong. Lúc trước vất vả lắm mới đạt tiêu chuẩn sát mức qua môn của giáo viên này, hiện giờ... Đây không phải là cho bản thân nàng cơ hội "sửa lại" sao?
Trình Cẩm Chi hơi mày chau mặt ủ, nàng ngồi ở hàng trước hàng Dung Tự ngồi. Đây là một lớp học nhỏ, trong lớp cũng chừng mười học sinh. Những học sinh này, phần lớn đều rất quen mặt, sau này đều có chút thành tích. Chí ít phim của họ đều từng nổi vừa vừa. Thật may mắn khi chui vào được lớp cẩm lý*.