Trình Cẩm Chi rên một tiếng như thế, dường như Dung Tự cũng không kiềm chế được. Cô đặt dần dần Trình Cẩm Chi dưới thân, ngón tay thon dài quẹt một cái, ghế cũng ép xuống theo. Đang thời kì thanh niên khí thịnh, một khi dục vọng của cơ thể bị thức tỉnh, làm sao có thể kìm hãm được. Dung Tự đè trên người Trình Cẩm Chi, bắt đầu hôn môi Trình Cẩm Chi, cổ Trình Cẩm Chi. Tay cô vừa để lên ngực Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi kẹp chặt eo Dung Tự lại. Làm trên xe, vậy quá điên cuồng. A Tiêm còn đang ngồi ở phía trước.
Dung Tự thở hổn hển mấy hơi, một tay chống bên cạnh đầu Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi cũng không thở nổi, mở cái miệng nhỏ nhắn, thở phì phò. Còn một tay Dung Tự để trên ngực Trình Cẩm Chi, cách vải vóc, cũng có thể cảm nhận được. Tay Dung Tự mò vào áo Trình Cẩm Chi, dường như Trình Cẩm Chi động tình, hạt đậu trưởng thành, còn hơi cứng.
Dung Tự cúi đầu, nhẹ nhàng cắn, tay kia từ từ nắn bóp.
"Tự... Tự Nhi..."
Xuống xe, rõ ràng là chân Trình Cẩm Chi mềm nhũn. Trước cửa khách sạn còn có một ít người hâm mộ, Trình Cẩm Chi đeo khẩu trang lên, đi từ cửa sau với A Tiêm. Vừa vào phòng, đã bị Dung Tự bế lên ở cửa. Dung Tự ôm lấy Trình Cẩm Chi, chân dài móc một cái, cửa đóng lại. Trình Cẩm Chi kẹp eo Dung Tự, bắt đầu thỏa tình hôn mái tóc của Dung Tự, trán của Dung Tự. Vừa nãy ở trong xe, việc chỉ làm phân nửa. Đi không tới giường, hai người đã bắt đầu triền miên ở sô pha.
"Chị..." Dung Trạm há hốc miệng, hắn nhìn Dung Tự và Trình Cẩm Chi trên sô pha.
Dung Tự khá ổn, Trình Cẩm Chi cũng chỉ lộ vai. Thấy Dung Trạm, Dung Tự vội vàng kéo quần áo Trình Cẩm Chi lên. Dường như một chút xíu cũng không muốn để người khác thấy. Em trai ruột cũng không được.
"Hai... hai người..." Hình như trong phút chốc Dung Trạm cũng không phản ứng kịp.
Tuy rằng không có lộ gì, nhưng Dung Tự vẫn kéo cái mền đến, che kín Trình Cẩm Chi: "Dung Trạm, em ra ngoài với chị."
"Em không muốn." Dung Trạm hất tay Dung Tự ra, trông hắn vô cùng tức giận: "Tại sao chị phải lấy lòng người phụ nữ này?"
"Không tởm sao? Nếu cha mẹ biết..." Dung Trạm chỉ Trình Cẩm Chi trên sô pha, bộ dạng càng ngày càng quyết liệt. Có vẻ Dung Tự tốt tính cũng bị Dung Trạm làm nổi giận, vẻ mặt của cô cực kì khó coi: "Bây giờ em đề cập cha mẹ với chị, đúng vậy, chị không có thay ba mẹ dạy dỗ em tốt."
Dung Trạm sững sờ, hiếm khi vẻ mặt của chị hắn khó coi như vậy, cũng hiếm khi dữ với hắn như vậy. Đặc biệt sau khi cha mẹ qua đời. Hắn cắn răng, bỗng chốc nước mắt căm hận tràn ra vành mắt. Hắn không muốn khóc, chẳng qua là nhịn không được, khi người khác cười hắn không cha không mẹ, hắn cũng không uất ức như vậy. Dung Trạm siết chặt bàn tay, căm hận liếc Trình Cẩm Chi trên sô pha, lại nhìn Dung Tự: "Chị, em ghét đồng tính luyến ái."
Một nửa là Dung Trạm nói lẫy, một nửa là ghét đồng tình luyến ái. Nhóm nam của hắn bây giờ, bán hủ* không ít. Đối với bán hủ, hắn cực kì chống đối. Công ty của hắn, có một số giám đốc điều hành là gay, ánh mắt của họ khi nhìn bọn hắn là tham lam. Ánh mắt tham lam, thậm chí khi chạm vào ánh mắt đó, nó khiến cả người Dung Trạm nổi da gà. Dung Trạm tận mắt thấy thành viên trong nhóm, ngồi trong lòng giám đốc điều hành, mò mẫm giám đốc... Đêm đó về khách sạn, hắn nôn.
*Bán hủ: Chỉ những hành động cố tình thể hiện tình cảm giữa các sao nam với nhau.
"Chị thích cô ta, chị là đồng tính luyến ái." Dung Trạm nói.
"Chị không phải đồng tính luyến ái, đúng không?" Âm cuối của Dung Trạm có phần khẩn cầu. Hình tượng của chị trong lòng của hắn vẫn rất cao lớn, người trong gia đình nhiều như vậy, nhưng hắn sùng bái nhất là chị hắn.
"Em là em trai chị, chị không mong em có thành kiến như vậy, cũng không mong em..." Dung Tự dừng lại một chút: "Ghét chị."
Dung Trạm mở to hai mắt, có vẻ như hắn nhận được đáp án chắc chắn từ Dung Tự. Hắn cắn răng, dường như phát điên đạp hộp quà dưới chân. Hộp quà này là quà hắn chuẩn bị cho chị hắn. Ném đôi câu hung ác, lập tức xông ra ngoài. Hình như Dung Tự lo lắng về trạng thái tâm lý của Dung Trạm, cô đuổi theo nửa bước, lại quay đầu nhìn Trình Cẩm Chi. Sắc mặt của Trình Cẩm Chi cũng không tốt lắm, tay nàng vịn sô pha: "Đừng lo cho chị."
Trình Cẩm Chi tự nhận tố chất tâm lý của mình vẫn không có mạnh mẽ như vậy, nàng cúi đầu, như trấn an bản thân: "Em đi tìm nó đi... Nếu bị truyền thông thấy, không biết nó sẽ tung cái gì ra."
Dung Tự đưa tay, nắm tay Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi cũng nhẹ nhàng nắm lại, cực kì yếu thế nói một câu: "Em sẽ về chứ?"
"Sẽ về, chị đi ngủ trước đi."
Trình Cẩm Chi không muốn tạo áp lực cho Dung Tự, nhưng nàng sợ bị bỏ rơi. Nếu như, chưa từng có hi vọng sẽ tốt biết bao. Trình Cẩm Chi nằm trên giường, bắt đầu suy nghĩ lung tung. Có lẽ, nàng và Dung Tự không nên ở bên nhau. Nếu không ở bên nhau, cả ngày cũng không cần phải lo lắng mất đi. Tâm trạng lo được lo mất, thực sự rất gay go. Đến nửa đêm, Dung Tự cũng chưa về, lúc này Trình Cẩm Chi hơi lo lắng.
Nàng lấy điện thoại ra, vừa xuống giường vừa gọi cho Dung Tự. Vừa ra tới cửa, nàng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Dung Tự. Trình Cẩm Chi mở cửa, Dung Tự đang dựa vào tường. Thấy Trình Cẩm Chi, Dung Tự mới xốc lại tinh thần đứng thẳng người. Vào phòng, Dung Tự mới mở vòng tay ra ôm vai Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi cũng ôm lấy Dung Tự. Trong phòng hơi tối, họ như hai người sưởi ấm lẫn nhau.
Vừa nằm lên giường, đầu Trình Cẩm Chi nhớ lại những gì Dung Trạm nói. Sau khi nghe xong lí do từ chối quyết liệt của Dung Trạm, nàng nhận ra, nàng biến Dung Tự