Thấy Trình Cẩm Chi tỉnh tỉnh mê mê, Dung Tự mở vòi nước màu bạc. Dung Tự rửa tay rất sạch sẽ, Dung Tự không có để móng tay, cũng không có sơn móng tay. Trông móng tay rất bóng.
Trình Cẩm Chi thấy Dung Tự rửa tay, tưởng Dung Tự làm bữa sáng xong. Nàng ló đầu, vừa ló đã bị Dung Tự ôm gáy. Dung Tự vừa hôn vừa tháo tạp dề. Trong miệng Trình Cẩm Chi còn chút sữa tươi chưa kịp nuốt, đã bị đầu lưỡi của Dung Tự cuốn đi. Dung Tự đặt Trình Cẩm Chi lên bàn làm bếp, cũng cầm tạp dề trong tay. Môi lưỡi quấn quít, sữa vừa tràn ra khóe miệng, lại bị lưỡi của ai đó liếm đi. Hôn triền miên, Trình Cẩm Chi kẹp cái eo thon của Dung Tự. Tuy rằng hai ngày nay đã làm rất nhiều lần, nhưng chỉ hôn môi tiếp là cảm thấy không đủ ngay.
Nắng hạn gặp mưa rào, có lẽ là một cảm giác như vậy.
Đôi má Trình Cẩm Chi ửng đỏ, ôm chặt cổ Dung Tự, Dung Tự nhẹ nhàng hôn đôi má của nàng, hôn tai của nàng. Lưỡi đi từ tai xuống cổ, tràn đầy hoan hỉ và lưu luyến. Trình Cẩm Chi thở hổn hển: "Dung Tự... chị không được thật..."
Cơ bản nàng không thể sánh kịp thể lực của Dung Tự, lúc trước cảm thấy mình tốt xấu gì cũng là kiện tướng bơi lội, còn không chịu thua so tài với Dung Tự. Hiện giờ, nàng đã từ bỏ.
Ngoài miệng Trình Cẩm Chi nói như vậy, nhưng cơ thể vẫn kề rất chặt. Hai người ôm hôn một lúc lâu, quần áo của Trình Cẩm Chi cũng bị kéo xuống phân nửa. Dung Tự hôn ngực Trình Cẩm Chi một cái, mới khép quần áo Trình Cẩm Chi lại.
"Một lúc nữa là xong rồi." Dung Tự nói.
Đôi chân Trình Cẩm Chi hư mềm, tai đã đỏ lên: "Dung Tự, không phải hôm nay em có phỏng vấn sao?"
"Từ chối rồi." Dung Tự chống lên trán Trình Cẩm Chi thở gấp, dường như đang dẹp yên cảm xúc đang sục sôi: "Không phải hôm qua chị nói giải quyết không hết sao? Em giúp chị làm."
"Ừ." Trình Cẩm Chi hôn tai Dung Tự một cái.
Dung Tự cười cười, nhéo tai của mình: "Đây là tiền lương à?"
"Tiền lương." Trình Cẩm Chi nâng khuôn mặt của Dung Tự, lại in lên môi Dung Tự.
"Lương cao, em phải làm việc chăm chỉ."
Trình Cẩm Chi kiêu ngạo hất đầu lên, dang tay ra: "Tăng lương cho em, bế chị xuống đi."
"Tuân lệnh,... tiểu chủ nhân của em."
"Không được lấy chủ nhân để chọc chị." Nghe hai chữ "chủ nhân", Trình Cẩm Chi hơi ngượng ngùng. Lúc trước ảo tưởng sức mạnh như thế, còn bắt Dung Tự gọi nàng là chủ nhân. Kể từ khi Dung Tự trả hết tiền cho nàng, ngược lại trong lòng không có khúc mắc: "Tự Nhi..."
"Sao?"
"Thật ra, em không cần phải quá mạnh mẽ." Trình Cẩm Chi suy nghĩ, vẫn nói ra: "Nợ nần bên ngoài, chị có thể..."
"Không sao, đã tốt hơn nhiều." Dung Tự nói.
Trình Cẩm Chi cũng từng đề cập mấy lần với Dung Tự, mỗi lần Dung Tự đều rất hời hợt. Nếu hôm qua Cẩu Vũ không đưa cho nàng xem tình trạng tài chính của Dung Tự, nàng còn không biết Dung Tự vất vả như vậy. Nếu Dung Trạm biết lo nghĩ, hiểu tình hình phá sản của nhà mình hơn, thì tình hình cũng không bết bát đến mức như thế. Nhưng tới giờ, hắn vẫn cho rằng tình hình của nhà mình, cũng không xấu đến mức lúc trước Dung Tự phải "trao thân" cho nàng. Dung Tự không cho nàng can thiệp, đương nhiên nàng không thể cứ ngồi yên. Có Cẩu Vũ cho nàng tin tức, nàng còn có thể biết Dung Tự còn thiếu những người nào.
"Cẩm Chi, cậu phải nghĩ kĩ. Mẹ cậu tinh thông như vậy, sao không biết tình hình hiện tại của Dung Tự được." Hôm qua Cẩu Vũ cũng nói đến tình hình của Dung Tự: "Dung Tự không muốn để cậu nhúng tay, chắc cũng thấy thái độ của mẹ cậu. Mẹ cậu chắc còn đang thử Dung Tự."
"Không đâu, mình nghĩ mẹ mình đối xử với Dung Tự khá tốt." Trình Cẩm Chi vừa nói vậy, cũng hơi chột dạ. Tuy rằng cha mẹ để hai người đến công ty giúp đỡ, nhưng có thể thấy được sự bất công từ chức vụ. Quả thật cha mẹ muốn hai người tốt, nhưng không tốt đến mức coi Dung Tự là người một nhà. Dung Tự muốn vào Trình gia, còn phải là một người hoàn toàn tự do về mặt tài chính.
"Thẻ em trả cho chị, chị để trong két sắt." Trình Cẩm Chi nói: "Nếu có cần gì gấp, lấy thẳng không cần nói với chị."
"Vất vả lắm mới trả hết nợ." Dung Tự cười cười, ôm Trình Cẩm Chi: "Sau này, em chỉ muốn có liên quan tình cảm với chị."
Chỉ muốn có liên quan tình cảm, không muốn xung đột lợi ích. Tình cảm của Dung Tự, thực sự là trẻ trung mà lại thuần khiết. Theo quan điểm của Trình Cẩm Chi, tình cảm không có bất kì liên quan về lợi ích, là rất khó gắn bó. Sở dĩ cha mẹ của nàng có thể hòa hợp với nhau nhiều năm như vậy, phần lớn cũng do quan hệ hợp tác này. Từ lâu ly hôn đã biến thành vừa phiền phức vừa là hành vi gây tổn thất tài chính. Lúc Dung Tự đi làm bữa sáng, Trình Cẩm Chi cũng cắn cắn ngón tay. Trước mặt Dung Tự, liệu nàng có suy nghĩ quá nhiều không?
Không nghĩ nữa. Dù sao tình cảm bây giờ là chân thật.
Ăn xong bữa sáng, hai người đi ra vườn cắt tỉa hoa cỏ. Bình thường có người chăm sóc, vì vậy cắt tỉa cũng rất nhanh. Dung Tự kéo một ống nước cao su từ bên ngoài vào, động tác của Dung Tự rất tự nhiên, bắt đầu tưới nước cho hoa cỏ.
"Dung Tự, trông em rất thành thạo nhỉ."
"Lúc trước chị không ở nhà, em thường tưới nước."
Trình Cẩm Chi thè lưỡi: "Em có trách lúc trước chị lạnh nhạt với em