Dung Tự và Dung Trạm ngồi đối diện nhau, khuôn mặt của Dung Tự rất bình tĩnh. Ngón tay thon dài vuốt ly thủy tinh. Khi họ vừa vào quán, người phục vụ lập tức bưng hai ly nước đến. Đây là một quán đặt trước, người nổi tiếng thường ra vào ở đây. Đối với người nổi tiếng, phục vụ thấy nhưng không thể ngạc nhiên. Lúc Dung Tự và Dung Trạm đồng thời bước vào, những người phục vụ lập tức kích động, mặc dù trên mặt vẫn duy trì một nụ cười chuyên nghiệp, thực tế đã ngấm ngầm truyền tin. Dù là người không để ý đến thị phi, cũng biết chuyện của chị em Dung gia. Trước đó không lâu, Dung Trạm hủy theo dõi Dung Tự. Còn có người quen tiết lộ gì mà Dung Trạm và Dung Tự cãi to một trận, không rõ nguyên nhân. Hiện tại hai người cùng xuất hiện trong quán, hừng hực đẩy mạnh tinh thần ngồi lê đôi mách của những người phục vụ.
"Em luôn biết tình hình trong nhà." Dung Trạm nói. Một thời gian trước, Dung Trạm cắt bỏ tóc dài, để phối hợp với hình tượng thanh thiếu niên ánh dương khỏe mạnh mà công ty quảng bá.
Lưng hắn thẳng tắp, nhìn Dung Tự. Dung Trạm đã trổ mã, nhưng dù sao cũng chỉ mới mười bảy tuổi, mặt mũi non nớt và khá giống Dung Tự. Khuôn mặt hai người giống nhau, giống khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, bất cứ ai cũng biết đây là hai chị em. Chẳng qua bầu không khí không giống chị em lắm.
Chẳng bao lâu, tiếng đập cửa vang lên.
"Cô Dung, anh Dung, chào quý khách đến quán của chúng tôi. Đây là thực đơn." Những người phục vụ đẩy tiểu đội trưởng biết quan sát sắc mặt nhất vào.
"Ừ, cảm ơn." Dung Tự nhận thực đơn.
Dung Trạm cũng nhận thực đơn, gọi vài món theo thói quen. Sau khi gọi xong, mới ngẩng đầu đụng vào ánh mắt của Dung Tự, dường như Dung Tự đã dịu dàng hơn rất nhiều, đóng thực đơn lại: "Cứ làm những món nó gọi đi."
"Còn muốn gọi thêm không ạ?" Tiểu đội trưởng nói. Cô không nghĩ rằng Dung Tự lại có thể bình dị gần gũi như thế.
"Thôi, hai chúng tôi cũng ăn không hết." Dung Tự nói.
"Vâng, làm phiền hai vị. Đợi chốc lát, thức ăn sẽ lên ngay ạ."
Đến khi người phục vụ quay người đi, Dung Trạm mới phản ứng. Lúc nãy hắn toàn gọi những món chị hắn thích ăn. Điều này khiến hắn hơi lúng túng. Thấy nét mặt chị hắn dịu dàng, không có tí cứng nhắc của chiến tranh lạnh. Ngược lại hắn có vẻ cứng nhắc.
Tiểu đội trưởng vừa xuống lầu, lập tức bị những người phục vụ tụm năm tụm ba kéo lại: "Sao? Có đánh nhau không? Có người nói hai người họ cãi rất dữ."
"Đúng vậy đúng vậy, hình như là vì di chúc trong nhà?"
"Sao tôi nghe là vì Trình Cẩm Chi nhỉ?"
"Nếu để quản lý biết mấy người như vậy, chắc chắn sẽ lên cơn." Tiểu đội trưởng nói: "Đừng tụ tập bên cạnh tôi, tản ra đi. Tôi thấy hai chị em họ rất hòa thuận, chắc là để quảng bá."
Lúc này những người phục vụ mới rải rác giải tán.
"Em sang, là muốn nói một tiếng với chị." Dung Trạm nói: "Khoản nợ của Dung gia, chị không cần phải để ý đến nữa. Em sẽ trả."
Giọng điệu có phần giống thay cha mẹ thanh lý môn hộ*.
*Thanh lý môn hộ: Loại trừ những phần tử xấu, phản bội, không đáng tin cậy ra khỏi nội bộ.
"Chị muốn quen Trình Cẩm Chi. Đây là lựa chọn của bản thân chị." Giọng Dung Trạm trầm hơn nhiều: "Chúng ta ăn bữa cơm này, sau này chị đi con đường xán lạn của chị."
Biểu cảm của Dung Tự không có gì thay đổi: "Nợ rất nhiều, một mình em còn chưa đủ."
"Chị đang coi thường em sao?"
"Em không hề giỏi việc này."
Ngược lại Dung Trạm cười lạnh lùng: "Lúc trước chị cũng nói em không hợp với ngành giải trí, giờ chị cũng thấy đó, chị sai rồi."
Dung Tự không nói gì thêm, nói thêm gì nữa, bữa cơm lại không tránh khỏi cãi vã. Bữa cơm này hai người cũng không ăn gì. Lúc ra cửa, Dung Tự nhìn thoáng qua Dung Trạm, vẻ mặt của Dung Trạm vẫn trông khá bướng bỉnh.
Khi Dung Trạm lên xe, Dung Tự khẽ thở dài một cái: "Chị mãi là chị của em, điều này không có cách nào thay đổi được. Sau này em có gì khó xử, chị vẫn mong em trao đổi với chị."
"Trong nhà, chỉ còn lại em với chị." Dung Tự chậm rãi nói.
Vốn Dung Trạm muốn nói một vài điều châm chọc, thấy vẻ mặt của Dung Tự, hắn lại quay mặt đi.
Cửa sổ xe nâng lên.
Hai hôm nay, cô cũng nhận được điện thoại của người quản lý. Người quản lý đề cập đến những khoản nợ, Dung Trạm đã trả sạch nợ cho vài người. Dung Tự biết năm nay Dung Trạm nhận làm người phát ngôn và phim điện ảnh. Hắn trả hết toàn bộ nợ của những gia đình nhỏ, chắc là đưa hết tiền của mình ra. Mặc dù không nói như muối bỏ biển, nhưng hiện giờ Dung Trạm không có khái niệm về quản lý tài sản. Lần này Dung Trạm không tìm cô, cô cũng cần tìm Dung Trạm.
Ngôn tẫn vu thử*. Nói nhiều hơn nữa, cũng uổng công.
*Ngôn tẫn vu thử: Lời nên nói đã nói, không còn gì để nói.
"Tự Nhi, bận xong chưa?" Trước khi ngủ, Trình Cẩm Chi lại gửi tin nhắn cho Dung Tự: "Hôm nay cha mẹ đến, có thời gian rảnh em gọi video với cha mẹ. Cha mẹ rất nhớ em."
"Ừ." Thấy tin nhắn của Trình Cẩm Chi, Dung Tự cầm điện thoại lên, nhanh chóng trả lời. Trong phòng mở hai bóng đèn, hơi sáng. Chỗ không có mở đèn, ngầm ngầm lờ mờ. Trước mặt Dung Tự là một cái máy tính xách tay đang chạy, hiện tại cô đang xử lý một ít chuyện của công ty.
"Em chuẩn bị đi ngủ sao?"
"Ừ." Dung Tự trả lời: "Chị cũng nghỉ ngơi sớm chút."
"Chị trên giường rồi." Trình Cẩm Chi gửi tin nhắn thoại đến: "Nói chúc ngủ ngon với chị."
"Ngủ ngon." Dung Tự trả lời bằng tin nhắn thoại.
Sau khi Trình Cẩm Chi đi nghỉ ngơi, Dung Tự mới để điện thoại xuống. Bắt đầu công việc của đêm nay.
Cuối tháng tám, ghi hình "Xuyên không trận tuyến đại liên minh" xong, Trình Cẩm Chi lập tức chạy đi quảng bá "Thiên hạ bạch ngân" lần hai.
"Nhìn tốc độ tăng của tỉ suất người xem." Đợi Trình Cẩm Chi về hậu trường, DC cũng cho