Ống kính không ngừng biến đổi, từng gương mặt giận dữ của các thôn dân cũng không ngừng lóe lên trước mắt Diệp Thủy Thanh, cuối cùng báo cáo kết thúc trong lời nói của lãnh đạo chi cục bảo vệ môi trường cam kết nhất định sẽ xử lý ổn thỏa kịp thời.
Xem ra chuyện bên phía xưởng dây kéo và xưởng in cũng bắt đầu ầm ĩ rồi, Diệp Thủy Thanh không hiểu lúc này trong đầu mình lại không có bất kỳ cảm xúc và suy nghĩ gì.
“Náo Náo, đi làm bài tập với anh Tiểu Hạo đi, mẹ mệt rồi muốn nghỉ một lát.”
Náo Náo nghe lời gật đầu, lại liếc nhìn mẹ mình rồi mới rời khỏi.
Vốn cho rằng vì phải xử lý chuyện trong xưởng nên Cận Văn Lễ sẽ về muộn, không ngờ lại còn tan làm về nhà sớm hơn bình thường.
“Sao sớm như vậy? Em đã thấy tin tức rồi, còn cho rằng anh phải bận rộn chuyện này.” Diệp Thủy Thanh hỏi.
Cận Văn Lễ thở dài, nói chuyện khổ sở: “Xưởng đã bị kêu ngừng rồi, trước khi chưa hòa giải mâu thuẫn với thôn dân thì không thể tiến hành sản xuất.”
“Lúc chúng ta mở xưởng đều làm thủ tục chính quy, hơn nữa phí ô nhiễm cũng đã giao không thiếu một đồng sao có thể nói không cho sản xuất là không cho được chứ?”
Cận Văn Lễ nhíu mày nói: “Anh cũng nghe ngóng rồi, chắc chắn là có ô nhiễm, nhưng tuyệt đối ở trong phạm vi xử lý, chủ yếu là xưởng chúng ta bây giờ có quy mô lớn kiếm được nhiều tiền, người ngoài thấy ngứa mắt, trong mấy thôn có người xúi giục thôn dân gây chuyện, cũng có khả năng là người trong ngành làm xấu, mua chuộc những người dẫn đầu gây chuyện kia, bộ phận liên quan không muốn mâu thuẫn trở nên gay gắt, bảo chúng ta vẫn nên âm thầm hài hòa, để tránh xảy ra sự cố tập thể.”
Lý do này nói cũng hợp lý, thảo nào chuyện xưa nói người cùng ngành là oan gia, cứ nghĩ tất cả biện pháp tìm cơ hội để dồn đối phương vào chỗ chết.
“Thôn dân kia có đưa ra yêu cầu không?” Diệp Thủy Thanh lại hỏi.
“Không đưa ra được sao, nói ô nhiễm ảnh hưởng đến nguồn nước và sức khỏe cơ thể bọn họ, hoa màu tổn thất cộng thêm cơ thể bị thương, yêu cầu xưởng theo mỗi người mỗi hộ thì đền bù hai trăm nghìn tệ cho tất cả tổn thất, nếu không thì cứ ầm ĩ đến cùng.”
Một người hai trăm nghìn tệ, vậy không cần bọn họ ầm ĩ xưởng dứt khoát đóng cửa còn có thể tổn thất ít chút, những thôn dân này thật sự coi xưởng của bọn họ là kho bạc chắc!
Nhưng nếu hai xưởng này thật sự đóng cửa, vậy trả tiền vay ngân hàng đã mất hy vọng rồi, tuy nói mình có cổ phần bên phía xưởng in và công ty vận chuyển, nhưng vì chuyện in trộm lần trước mà trước mắt bản thân xưởng in đang mắc nợ kinh doanh, phía công ty vận chuyển thì vì không ngừng đổi mới sửa chữa xe cộ, tiền vốn vận chuyển cũng eo hẹp.
Còn có chợ bên đường Tân An hoạt đồng giai đoạn đầu, thương nhân còn chưa vào hàng loạt thì không nói hơn nữa Dương Lạc cũng có phần, cho nên tiền có thể chia đến tay mình cũng có hạn.
Bên công ty này của mình thì tình hình tốt hơn, nhưng với món nợ và đền bù khổng lồ mà nói, chẳng qua là hạt muối bỏ biển, một khi trộn vào chắc chắn sẽ bị kéo sụp, huống hồ công ty cũng có nhiều người đầu tư như vậy, cũng không phải một mình mình có thể quyết định.
Diệp Thủy Thanh vừa nghĩ vừa cảm thấy tình cảnh của mình và Cận Văn Lễ thật thê lương, rõ ràng khoảng thời gian trước còn sống rất thoải mái rực rỡ, sao đột nhiên lại nổi lên biến hóa long trời lở đất chứ!
“Anh nấu cơm cho em ăn trước, chắc Náo Náo với Tiểu Hạo cũng đói rồi, vả lại bây giờ nghĩ gì cũng vô dụng!” Hai người ngồi trên sô pha im lặng hồi lâu, Cận Văn Lễ đứng dậy, nói xong thì vào nhà bếp nấu cơm.
Đợi nấu cơm xong, bốn người yên lặng ngồi ăn cơm, hai đứa nhỏ cũng rất hiểu chuyện, ăn xong thì về phòng.
Cận Văn Lễ sợ Diệp Thủy Thanh hao tâm tổn sức, cũng cùng cô về phòng nghỉ ngơi sớm, hai người nằm trên giường vẫn không nói chuyện, mỗi người chỉ nghĩ đến tâm sự của riêng mình, vốn dĩ Diệp Thủy Thanh cho rằng mình không thể ngủ say, không ngờ bất giác đã ngủ thiếp đi.
Đợi lúc tỉnh dậy, trong phòng tối đen, trở người phát hiện Cận Văn Lễ đã không ở trong phòng, thế là mở đèn nhìn đồng hồ, mới mười một giờ hơn, rồi thở dài ngồi trên giường ngẩn ngơ.
Ngày tháng sau này phải sống tiếp thế nào cô cũng không có tâm trạng suy nghĩ, mà so với mình chắc chắn Cận Văn Lễ còn áp lực nhiều hơn.
Diệp Thủy Thanh xoa nhẹ cái bụng nhỏ hơi nhô lên của mình với đủ điều suy nghĩ, không kìm được mà dần dần nhớ lại kinh nghiệm hai kiếp làm người của mình một lượt, từ từ tâm trạng cũng có chuyển biến tốt.
Nghĩ kiếp trước mình chịu khổ chịu mệt hơn nửa đời, chịu nhiều khổ sở như vậy cũng chưa từng hiếu kính bố mẹ một ngày, cuối cùng đến bước đường cùng nhảy lầu với hai bàn tay trắng.
Mà bây giờ cô đã có người chồng yêu thương mình, đứa con đáng yêu, bạn bè tri kỷ, bố mẹ cũng đều bình yên khỏe mạnh, sao mình có thể bị những cản trở trước mắt làm cho nản chí ngã lòng chứ! Cô tuyệt đối không thể cho phép bi kịch kiếp trước xảy ra với người nhà và chồng mình! Hơn nữa vì đứa bé trong bụng cô cũng không thể tiếp tục sa sút!
Nghĩ đến đây Diệp Thủy Thanh khoác áo ngủ, mở cửa phòng đi ra, tìm một vòng mới phát hiện Cận Văn Lễ đang hút thuốc bên ngoài ban công.
“Không ngủ được phải không?”
Cận Văn Lễ nghe thấy âm thanh thì quay đầu nhìn đồng thời cũng dập tàn thuốc: “Sao tỉnh rồi, tối lạnh mùi thuốc cũng nồng, mau về phòng đi.” Nói rồi dìu Diệp Thủy Thanh vào phòng khách.
“Em không sao, chỉ là lo cho anh.” Diệp Thủy Thanh thấy mấy ngày nay Cận Văn Lễ đã gầy rõ đi không ít thì rất đau lòng, đồng thời cũng nhận ra khoảng thời gian này cô chỉ lo nghĩ tâm sự của mình, rất ít dành sự quan tâm với Cận Văn Lễ, mà Cận Văn Lễ thì vẫn luôn thương yêu mình, thế là trong lòng xót xa, nhất thời cảm thấy áy náy.
Cận Văn Lễ mỉm cười lắc đầu, kéo tay Diệp Thủy Thanh nói nhỏ: “Vợ à, anh từng nghĩ tiền nợ công trường cơ bản có thể tích góp, hai hôm nay anh sẽ thanh toán với bọn họ, tiền vay bên phía ngân hàng nói gì cũng không trả nổi.
Ngày mai chúng ta đến cục dân chính ly hôn, toàn bộ tài sản đều cho em và con, một mình anh đối phó với bọn họ, cùng lắm thì ngồi tù, chỉ cần em và con yên ổn là được!”
Diệp Thủy Thanh không ngờ Cận Văn Lễ vì mình và con mà đã nghĩ đến bước này, vừa cảm động vừa tức giận, nước mắt suýt đã rơi xuống: “Anh nói ngốc nghếch gì thế, hai chúng ta cùng nhau chịu đựng từ những ngày cực khổ, đi sớm về khuya những ngày lạnh lẽo bày sạp anh quên rồi sao? Bây giờ cũng không tính là gì, chỉ cần chúng ta bình an khỏe mạnh, cuộc sống có khó đi nữa cũng có thể chịu đựng, không có hỏa diệm sơn nào không qua được, dù là lúc nào cả nhà chúng ta đều phải ở cạnh nhau, chuyện chưa đến cuối cùng thì tuyệt đối không thể từ bỏ bất kỳ hy vọng nào.
Văn Lễ, anh đừng nản lòng, chúng ta từ từ nghĩ cách, chắc chắn em sẽ không rời xa anh!”
Lần này ngược lại là vành mắt của Cận Văn Lễ đã đỏ trước, thời gian dài như vậy mọi buồn khổ anh đều nén trong lòng, sợ là ảnh hưởng đến tâm trạng của Diệp Thủy Thanh, càng sợ cô sẽ trách mình nóng lòng theo đuổi nên mới mắc bẫy của Tiền Tư Lợi, mỗi ngày anh đều không ngừng tự trách, trách bản thân đã hủy đi cuộc sống tốt đẹp.
Bây giờ thấy Diệp Thủy Thanh không những không oán trời trách đất, còn an ủi mình, ủng hộ mình như vậy, lập tức đã vứt đi gánh nặng trong lòng, không nhịn được mà ôm lấy Diệp Thủy Thanh nũng nịu: “Đúng là có sống cuộc sống cực khổ, nhưng lúc đó ít nhất không mắc nợ.
Vợ à, em thật sự không trách anh sao?”
“Không trách, đầu tư xây vườn Phỉ Thúy là em và anh cùng thương lượng quyết định, không phải lỗi của một mình anh.
Mắc nợ cũng không có gì, anh không nghe người mắc nợ là ông lớn sao? Bây giờ nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta là có thể để cho hai xưởng hoạt động lại trong thời gian ngắn nhất, như vậy ngân hàng cũng có thể nới rộng kỳ hạn, bọn họ muốn thu tiền về, cũng không phải muốn bắt anh ngồi tù.
Vẫn nên bán tòa biệt thự này trước, chúng ta về phía nhà cũ ở, chỉ cần còn người ở đây thì không lo không thể trở mình!” Diệp Thủy Thanh dựa vào lòng Cận Văn Lễ, nói ra suy nghĩ của mình một cách rõ ràng.
“Vợ à, em chính là thuốc an thần của anh, chỉ cần có em bên cạnh anh, khổ cực gì anh cũng chịu được! Cái gì anh cũng nghe theo em!” Cận Văn Lễ dụi mắt, càng ôm chặt Diệp Thủy Thanh hơn.
Nếu đã đưa ra quyết định, Cận Văn Lễ liền hành động nhanh