Không lâu Cận Văn Lễ đã lấy được quyền sử dụng và mở rộng đất, khách sạn Tín Thụy bắt đầu mở kế hoạch khởi công.
Khách sạn xây dựng nhanh chóng, trái tim của Diệp Thủy Thanh cũng bắt đầu trở nên lo sợ bất an.
Bởi vì không muốn cả ngày nghe Cận Văn Lễ nói những chuyện bên tai mình như là sau khi khách sạn xây xong gì đó sẽ trở thành kiến trúc tiêu chuẩn toàn thành phố, còn cả toàn cảnh phòng khách 360 độ trang trí xa hoa, Diệp Thủy Thanh chỉ đành đặt hết tâm tư vào phía công ty truyền thông văn hóa, đồng thời cô cũng bắt đầu lập nên dự án của mình —— lớp dạy sớm và nhà trẻ cao cấp.
Diệp Thủy Thanh cảm thấy sau này mọi người sẽ ngày càng xem trọng giáo dục cơ sở của trẻ em, chắc chắn phụ huynh sẽ chịu bỏ nhiều tiền cho con cái, tương lai của ngành này rất tốt, mà vốn trong tay mình cũng dư dả, đi trước một bước chắc chắn sẽ có thành tựu.
Thế là lại tìm Lý Như hai người bắt đầu cùng nhau nghiên cứu, cũng tìm đất ở khắp nơi, nhập thiết bị, cứ như vậy thời gian Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ gặp mặt liền trở nên ít dần, gần như không nói chuyện gì.
Đợi đến mùa hè năm thứ hai, khách sạn chính thức hoàn thành, Cận Văn Lễ cùng Dương Lạc và đám anh em Thẩm Chấn Sơn tổ chức tiệc mừng trong quán bar được xây trong khách sạn.
“Văn Lễ em đúng là có bản lĩnh, nhớ ban đầu tình cảnh khó khăn như vậy cứ thế mà khiến em chịu đựng cho qua, bây giờ lại mở một khách sạn độc nhất cả thành phố, đúng là tuyệt! Nào, mấy anh em mời em thêm ly nữa!” Thẩm Chấn Sơn dẫn người của công ty vận chuyển đến rót rượu cho Cận Văn Lễ uống, Cận Văn Lễ thật sự vui mừng liền cạn liên tục hết toàn bộ, rồi nói: “Lúc đó nếu không có mấy anh em mọi người giúp đỡ, em cũng không qua được cửa ải khó khăn này, em đều ghi nhớ tình cảm trong lòng!”
“Sao không thấy em dâu, Lý Như cũng không đến à?” Lúc này Thẩm Chấn Sơn mới phát hiện hai cổ đông lớn của tập đoàn đều không có mặt.
“Hơn một năm nay không biết hai người họ lại tạo nên cái gì nữa, em cũng không có thời gian, hôm nay các anh em chúng ta uống rượu, họ đến rồi thì em với Dương Lạc cũng không buông ra được.” Cận Văn Lễ đỏ bừng mặt, trong lòng anh thật sự vui mừng, sỡ dĩ cứ phải xây khách sạn này một phần đương nhiên là vì có lợi, nhưng quan trọng hơn là chứng minh Cận Văn Lễ anh cuối cùng đã đứng trên đỉnh cao, ngã ở đâu thì bò dậy ở đó, khách sạn Tín Thụy chẳng qua chỉ là một bắt đầu mà thôi!
Đám người đang trò chuyện, lúc này có phục vụ qua rót rượu cho họ, trong đó có một người không biết làm sao mà lúc rót rượu thì cơ thể lắc lư, kết quả toàn bộ rượu rót ra đều vung trên người Cận Văn Lễ.
Cận Văn Lễ lập tức nhíu mày, đây là khách sạn năm sao của mình sao phục vụ có thể kém cỏi như vậy, đây là đào tạo thế nào chứ! Nghĩ như vậy liền muốn nổi giận, có điều may mà mấy năm nay tính tình của anh đã kiềm chế lại rất nhiều cộng thêm rèn luyện trên thương trường thì vẫn có tiết chế, thế là không lên tiếng trách mắng đối phương, chỉ định ghi nhớ tên thẻ trên ngực của đối phương trước.
“Tổng giám đốc Cận, xin lỗi, thật sự xin lỗi! Tôi không cố ý!” Nữ phục vụ tự biết đã xảy ra lỗi lớn, vội vàng cầm khăn giấy bên cạnh lau chùi cho Cận Văn Lễ.
“Không cần, gọi quản lý của các người ra đây.” Cận Văn Lễ giơ tay ngăn hành động của đối phương, liếc nhìn họ tên thẻ trên ngực của đối phương là Lý Hồng.
“Tổng giám đốc Cận, thật sự xin lỗi, cô ấy là nhân viên mới đến, hôm nay còn sốt cao đoán là nhất thời run tay.” Quản lý Trương phụ trách bar thấy bên này có chuyện, không đợi người gọi thì đã tự chạy qua.
Cận Văn Lễ mỉm cười: “Chưa qua đào tào mà cậu đã để người ta nhận việc chính là bản thân thất trách, còn nữa nếu đã bị bệnh tại sao còn để cô ấy tiếp tục làm việc, lẽ nào chỗ tôi là hắc đi3m chuyên bóc lột nhân viên, ngay cả nhân viên sốt cao cũng không được xin nghỉ bệnh sao?”
Lúc này đầu của quản lý Trương đã đầy mồ hôi, cũng không cách nào giải thích.
“Không phải đâu tổng giám đốc Cận, là tôi kiên quyết muốn đi làm, tôi đợi gửi tiền cho bố tôi khám bệnh, không liên quan đến quản lý Trương.” Lý Hồng vội giải thích giúp quản lý Trương.
Lúc này Cận Văn Lễ mới thật sự ngước mắt lên nhìn nữ phục vụ gây họa, chỉ là vừa liếc nhìn thì lập tức sững sờ, qua hồi lâu mới đổi giọng: “Thì ra là trong nhà khó khăn à, bố cô mắc bệnh gì?”
“Bệnh viện trên trấn nói trong ruột bố tôi có thứ gì đó, họ không khám ra được, bảo bố tôi đến thành phố làm phẫu thuật, tôi hỏi thăm thì chi phí quá lớn cho nên mới xin quản lý Trương cho tôi nhận việc, tổng giám đốc Cận tuyệt đối đừng trách quản lý Trương!” Lý Hồng hết lời cầu xin.
Cận Văn Lễ nhìn Lý Hồng, sau đó nói với quản lý Trương: “Sau này không được xuất hiện tình huống này nữa, cậu đi làm việc đi.”
Quản lý Trương trả lời liên tục, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm xoay người rời khỏi, Lý Hồng vẫn đứng tại chỗ không dám cử động.
“Cô cầm tiền này mua chút thuốc hạ sốt đi, sau đó về nghỉ ngơi, tiền lương hôm nay tôi sẽ bảo quản lý Trương tính vào lương cho cô.” Cận Văn Lễ nói xong lấy một trăm tệ trong ví tiền ra đưa đến trước mặt Lý Hồng.
Lý Hồng ngơ ngác nhận tiền, nước mắt trào ra, không dám tin Cận Văn Lễ lại đối xử tử tế với mình như vậy, cô còn cho rằng chắc chắn mình sẽ bị đuổi việc, không ngờ Cận Văn Lễ còn cho mình tiền mua thuốc.
“Mau đi đi.” Cận Văn Lễ thấy Lý Hồng không phản ứng thì thúc giục cô ấy một câu.
Lý Hồng lập tức cúi rạp người với Cận Văn Lễ, lúc này mới nhanh chóng đi ra khỏi quán bar.
“Đúng là trông giống sáu bảy phần, tổng giám đốc Cận đây là yêu ai yêu cả đường đi sao?” Dương Lạc ngồi bên cạnh khóe miệng nở nụ cười, trong tay cầm ly rượu vang.
“Cô gái này thật sự có hơi giống với em dâu, anh cũng nhìn ra rồi.” Thẩm Chấn Sơn cũng cười theo.
“Không phải mọi người nói thừa chứ, nếu không phải thấy cô ấy trông giống vợ tôi, tôi sớm đã bảo quản lý Trương điều cô ấy đến bộ phận vệ sinh rồi, còn có thể cho cô ấy tiền mua thuốc sao? Còn có thể cho cô ấy thêm cơ hội đến quầy tiếp tân lấy tiền tip à? Tôi thấy đào tạo quản lý và nhân viên của khách sạn cần phải suy nghĩ lại, không ổn thì tuyển chuyên gia nước ngoài, đừng để đến lúc đó lại hủy mất danh tiếng của khách sạn chúng ta, lấy được năm sao không dễ dàng, nếu hạ sao thì tôi không làm nữa!” Cận Văn Lễ tức giận nhìn hai người.
Dương Lạc và Thẩm Chấn Sơn chưa từng nghĩ Cận Văn Lễ chịu thừa nhận một cách thoải mái như vậy, lần này không có lý do trêu ghẹo anh nữa, chỉ đành đổi chủ đề bàn chuyện doanh nghiệp chính thức và chuyên gia lương cao từ Thụy Sĩ.
Lý Hồng thay quần áo đến tiệm thuốc mua thuốc giảm viêm với hạ sốt, trở về ký túc xá của nhân viên nằm trên giường từ từ nhớ lại từng hành động, từng lời nói vừa nãy của Cận Văn Lễ, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Lúc mình ba tuổi thì mẹ qua đời, bố cũng không đi bước nữa cứ nuôi mình lớn, người cũng mệt mỏi, cho nên đến nay cũng là một mình cô ta tự mình gánh vác trọng trách cuộc sống gia đình, chưa từng nghĩ có thể có được sự bố thí và quan tâm của người khác.
Chỉ là hôm nay người có thân phận có địa vị như Cận Văn Lễ lại quan tâm mình như vậy, bảo cô ta làm sao không cảm động chứ? Từ nay về sau mình nhất định phải học tập nghiêm túc, cố gắng làm việc mới không phụ lòng tốt của Cận Văn Lễ với mình!
“Lý Hồng cô không sao chứ, tôi rót nước cho cô uống thuốc nhé.” Cửa ký túc xá mở ra, Lý Hồng ngồi dậy từ trên giường, vừa nhìn là Lưu Dĩnh – đồng hương của mình đã về.
“Sao cô chạy về rồi?” Lý Hồng hỏi.
“Tôi nhờ người khác trông giúp tôi một lát rồi về thăm cô, hôm nay cô nổi tiếng rồi, tổng giám đốc Cận còn lấy tiền cho cô mua thuốc, bọn họ đều sắp ngưỡng mộ đến chết rồi, vận may của cô tốt thật.
Mau, uống thuốc đi.” Lưu Dĩnh vừa nói vừa rót nước ấm cho Lý Hồng, nhìn cô ta uống thuốc, rồi lại để cô ta nằm xuống còn bản thân thì để ly sang bên cạnh.
“Ngưỡng mộ cái gì, chẳng qua là tổng giám đốc Cận có lòng cảm thông mà thôi, vì bệnh của bố tôi mà tôi sắp lo chết rồi.” Tiền thế chân nhập viện phải mười nghìn tệ, phẫu thuật cộng thêm nhập viện chữa trị, không tới năm mươi nghìn tệ căn bản là không chữa được, Lý Hồng suy nghĩ đã sắp bốc hỏa.
Lưu Dĩnh cũng thở dài: “Lo cũng vô dụng, không tiền thì không làm nên chuyện.
Nếu tổng giám đốc Cận có ý với cô thì tốt rồi, đến lúc đó chắc chắn anh ta có thể bỏ tiền chữa bệnh giúp bố cô, cũng không biết hôm nay anh ta đối xử với cô như vậy là có suy nghĩ gì.”
Lý Hồng lập tức sốt ruột: “Cô nói bậy gì vậy, người ta có lòng tốt mới giúp tôi, vả lại tổng giám đốc Cận có vợ, có con trai con gái, cô đừng hại tôi!”
“Cái này sao là hại cô được, bây giờ là thời đại nào rồi cô còn có tư tưởng bảo thủ như vậy, có vợ con thì làm sao? Đàn ông có tiền có tướng mạo như tổng giám đốc Cận, trẻ tuổi chưa đến bốn mươi chính là thời điểm tốt, cô cho rằng thật sự không có ai để ý anh ta sao? Cô biết khoảng thời gian đào tạo này có bao nhiêu cô gái dùng thủ đoạn muốn tiếp cận tổng giám đốc Cận không, tôi nghe nói không chỉ là bảy tám người, chẳng qua là tổng giám đốc Cận không nhìn trúng mà thôi, hôm nay tổng giám đốc Cận chủ động với cô như vậy, theo tôi thấy là có biến! Vả lại đến lúc đó là tổng giám đốc Cận có ý với cô, cũng không phải cô phá hoại gia đình anh ta, cô cũng không cần tự trách.”
Lý Hồng tức giận nói: “Cô đừng nói nữa, tôi cũng không muốn nghe những lời không có giới hạn, cô mau về làm việc đi, tối nay một mình tôi gây họa cũng thôi đi, đừng để quản lý Trương lại phát hiện cô cũng bỏ trốn.”
Lưu Dĩnh cũng cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, thế là đắp chăn giúp Lý Hồng rồi lúc này mới quay lại.
Lý Hồng uống thuốc xong nằm trong chăn, toàn thân nóng ran lại còn đổ không ít mồ hôi, cô ta mơ hồ ngủ thiếp đi, trong mơ gương mặt tươi cười của Cận Văn Lễ lại không xua đi được.
Lý Như nâng cầm Diệp Thủy Thanh, thấy đối phương vẫn đang ngơ ngác thì không nhịn được đẩy cô một cái: “Thủy Thanh, tôi cảm thấy thật sự không ổn, nên tìm sinh viên tốt nghiệp mầm non trước.”
Diệp Thủy Thanh hoàn hồn lại, nói: “Sinh viên tốt nghiệp cũng phải tìm, giáo viên già dặn có kinh nghiệm phong phú cũng phải mời, không có những chuyên gia thâm niên nổi tiếng có bản lĩnh thì ai chịu gửi con đến chứ? Thà lỗ tiền trước cũng phải nâng cao đẳng cấp của nhà trẻ lên, đưa danh hiệu ra ngoài!”
Địa điểm của nhà trẻ đã chọn được nhà cửa cũng sửa sang xây lại gần xong hết rồi, bây giờ chỉ thiếu lực lượng giáo viên, điều Diệp Thủy Thanh phiền não bây giờ chính là không biết đi đâu tìm giáo viên mầm non nổi tiếng.
“Cái này người chúng ta biết mà cũng có liên hệ với hệ thống giáo dục cũng chỉ có Thôi Tất Thành, mặc dù anh ta khai thác mỏ rồi nhưng suy cho cùng quan hệ vẫn ở sở giáo dục, hơn nữa bố của Tiêu Nguyệt Ba cũng thường tham gia cuộc họp cán bộ cũ, hay là tôi tìm Thôi Tất Thành hỏi thử, dù sao thì Dương Lạc với nhà họ Tiêu cũng là họ hàng.” Lý Như nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có con đường này, cô ấy thì muốn tìm Dương Lạc giúp đỡ, chỉ là mặc dù nhà họ Dương có quan hệ nhưng bất lực cách nghề như cách núi, thật sự không có ai hiểu tận gốc rễ của hệ thống giáo dục mầm non.
Diệp Thủy Thanh xoa ấn đường: “Nói sau đi, tôi không muốn gây ra hiểu lầm, chúng ta tự tuyển trước rồi xem tình hình.”
Lý Như gật đầu: “Vậy cũng được.
À đúng rồi, tôi nói với cô một chuyện, hôm qua chẳng phải Dương Lạc với đám anh Văn Lễ ăn mừng ở khách sạn sao, Dương Lạc nói có một nữ phục vụ trông rất giống cô, bởi vì sốt mà làm đổ rượu lên người anh Văn Lễ, không những anh Văn Lễ không tức giận mà còn yêu ai yêu cả đường đi tự bỏ tiền cho cô gái đó mua thuốc uống! Tôi thật sự muốn xem thử cô gái đó rốt cuộc giống cô cỡ nào, hay là chúng ta dành thời gian đến nhà hàng xem thử?”
Diệp Thủy Thanh nghe Lý Như nói thì trong lòng căng thẳng, cuối cùng vẫn xuất hiện, Dương Lạc không phải một người hay xen vào chuyện người khác với thích nhiều chuyện, bây giờ cố ý nói chuyện này với Lý Như, có phải bằng nghĩa anh ấy cũng cảm thấy Cận Văn Lễ có ý với cô gái kia nên tới để nhắc nhở mình?
“Có cơ hội rồi xem, cố ý chạy đến như vậy trái lại cũng không hay.” Diệp Thủy Thanh không định đi gặp cô gái kia, nên đến thì cũng phải đến, mình có đề phòng đi nữa cũng không phòng được, yên lặng theo dõi thay đổi thôi.
“Thủy Thanh, chuyện này tôi chỉ coi như đùa nói cho cô nghe thôi, cô đừng